Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 120.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 16:13:53
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái anh chồng của cháu cũng được đấy, bà nhìn cái dáng vai rộng eo thô là biết ngay người làm việc giỏi, kiểu đàn ông này đáng tin lắm.”, bà đỡ Lý nói. Có thể thấy bà cũng rất hài lòng với Cố Quảng Thu.
“Bà xem giúp một cái đi, đứa bé trong bụng cô ấy là con trai hay con gái?” thím Đào vừa cười vừa nói.
“Cứ nhìn cái bụng nhọn thế kia, tám chín phần là con trai rồi.”, bà Lý vừa nhìn bụng Trương Xảo Muội vừa nói.
“Thật là con trai à?”, mắt thím Đào sáng rỡ.
“Không sai đâu.”
“Xảo Muội, nghe thấy không, đứa này là con trai đấy!”, thím Đào vui mừng nói.
Trương Xảo Muội mỉm cười: “Con trai hay con gái đều được, có nụ rồi sẽ có quả.”
“Nói thì nói vậy, nhưng nếu là con trai thì yên tâm hơn hẳn.”, thím Đào tiếp lời, “Như Nguyệt Quý đấy, một lần sinh được hai cậu con trai, sau này sinh gì cũng chẳng quan trọng nữa.”
Bạch Nguyệt Quý cười cười.
Đâu Đâu và Đô Đô, hai anh em nhỏ, đang ngồi một bên chơi lõi ngô rất vui vẻ. Hai bé được sáu tháng hơn, đã biết ngồi rồi.
Bạch Nguyệt Quý rất cẩn thận, chỗ hai bé ngồi tuyệt đối không có hạt ngô vụn, chỉ có lõi ngô đã tách hết hạt. Dù vậy, hai cậu nhóc vẫn cứ hay đưa vào miệng gặm. Nhưng vì từng thử rồi nên biết không ngon, giờ chỉ cầm nghịch thôi.
Ai cố tình đút thử thì cả hai bé đều đẩy tay ra, biểu hiện rất rõ ràng là “không ăn đâu”.
Vì được Bạch Nguyệt Quý chăm sóc kỹ, nên cả hai đứa trắng trẻo mũm mĩm, nhìn cứ như tranh vẽ trong lịch Tết, ai nhìn cũng thấy thích.
Ngay cả bác gái Tôn, người nổi tiếng là chua ngoa, cũng phải thừa nhận: “Hai đứa nhỏ nhà cháu đúng là đẹp thật, bác chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp đến vậy, mắt to da trắng, nhìn cứ như trẻ thành phố ấy! Nhưng mà này, sau này hai đứa lớn lên muốn cưới vợ thì phải tinh mắt đấy nhé, đừng có rước phải loại phụ nữ như mấy bà thím của chúng mày, suốt ngày gây chuyện làm khổ mẹ các cháu…”
Câu đầu còn nghe được, nhưng mấy câu sau thì khiến người ta không muốn nghe nữa.
Đâu Đâu và Đô Đô liếc mắt nhìn bà lão lắm chuyện kia, ơ, không quen, nên không thèm để ý, xoay m.ô.n.g ục ịch bò lại gần Trương Xảo Muội, người quen thuộc với tụi nhỏ vì hay gặp.
Cảm thấy đã bò xa đủ rồi, hai anh em quay đầu lại nhìn mẹ, rồi cười với mẹ.
Đâu Đâu cười nhếch môi.
Còn Đô Đô thì cười kiểu tinh quái, cái vẻ cười láu cá đó giống y như Chu Dã.
Cả hai bé như đang nói: “Mẹ ơi, bọn con ở đây này, mẹ mau đến bắt tụi con đi~”
Bạch Nguyệt Quý cũng cười.
Trương Xảo Muội nhìn hai bé, ánh mắt thèm thuồng: “Đáng yêu thật đấy.”
“Chị mà sinh con ra, để tụi nó chơi cùng luôn.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Bị phớt lờ, bác gái Tôn có phần không vui: “Này, vợ Chu Dã, bác nói cho cháu biết, cháu phải bắt đầu dạy dỗ tụi nhỏ từ bây giờ đấy. Đừng để sau này chúng nó thành ra giống mấy đứa như thằng Đại Sơn kia, đúng là uổng công nuôi!”
Bạch Nguyệt Quý bình thản đáp: “Còn sớm.”
Thím Đào và bà đỡ Lý đứng bên không ai buồn đáp lại bác gái Tôn.
Nhưng gần đó vẫn còn mấy bà lão quen thân với bác gái Tôn, tụ tập lại nói xấu đám con dâu trẻ. Từ chuyện này lại lái sang chuyện Dương Nhược Tình.
Nào là đi ngang qua cô ta đều ngửi thấy mùi thơm, chắc chắn là dùng nước hoa!
Còn nói cô ấy như thế là cố tình quyến rũ đàn ông!
Ví dụ như mấy ngày trước, có thanh niên từ đội khác nghe danh đã kéo nhau đến tận nơi chỉ để nhìn cô ta. Xong rồi, ai nấy như bị thôi miên, chẳng buồn đi nổi nữa.
“Đừng thấy cô ta yếu đuối nũng nịu thế mà lầm, cái tài quyến rũ đàn ông thì chẳng ai bì kịp đâu!”, bác gái Tôn hừ lạnh.
Thím Đào chịu hết nổi: “Bà thôi đi là vừa. Con gái nhà người ta, bà nói vậy làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-120.html.]
“Ới giời, bà đừng vì con bé ở trọ nhà bà, mỗi tháng trả tiền mà bênh nó thế chứ? Tôi nói có sai đâu? Bà cứ hỏi mấy bà đây thì biết, ai cũng rõ rành rành cả mà!”
Vài bà lão nổi tiếng đanh đá xung quanh cũng gật đầu: “Đúng đấy, chúng tôi thấy tận mắt mà! Nói thật chứ, cái tính không yên phận đó, tôi thấy bà cũng nên đuổi khỏi nhà mình đi là vừa, kẻo sau này rước họa vào thân!”
“Rước họa gì? Nhà tôi họ Đào, căn cơ đàng hoàng, lão Đào nhà tôi còn hy sinh một cái chân để đánh giặc đấy! Ngay cả lãnh đạo công xã còn cho nhà tôi đặc quyền nuôi một con lừa cơ mà!”, thím Đào nói.
Nghe đến đây, mấy bà già kia chỉ bĩu môi rồi im bặt, không dám nói gì thêm.
Vốn dĩ, theo quy định là không được phép nuôi gia súc lớn theo kiểu cá nhân, nhất định phải thuộc sở hữu tập thể. Nhưng lần này, lão đội trưởng đã đích thân dẫn chú Đào đi gặp lãnh đạo công xã xin phép. Lãnh đạo công xã vừa nhìn thấy tình trạng của chú Đào thì lập tức đồng ý.
Chú Đào được phép nuôi một con lừa và có thể dùng xe lừa để chở người dân trong thôn ra vào thị trấn, hoặc giúp đội sản xuất cũng như dân trong thôn xay xát, kiếm chút công điểm và tiền để phụ thêm cho gia đình.
Toàn đội Ngưu Mông chỉ có duy nhất một trường hợp đặc cách như vậy.
Bạch Nguyệt Quý liền chuyển chủ đề, hỏi bác gái Tôn:
“Năm nay đội mình có nuôi dê không ạ? Quyết định rồi chứ?”
“Quyết định rồi đấy!”
Bác gái Tôn, vốn là người nhà lão đội trưởng, tỏ ra rất đắc ý, chuyện gì xảy ra trong đội bà cũng biết đầu tiên.
“Năm nay đội mình được mùa lớn đấy, tính đến hiện tại thì sản lượng lương thực thu hoạch được còn cao hơn năm ngoái đến ba mươi phần trăm cơ!”, bà nói.
“Ba mươi phần trăm? Nhiều vậy sao?”, Nghe tới đây, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút.
Bác gái Tôn gật đầu:
“Chứ sao nữa! Số lương thực thu về đều đã cân đo đàng hoàng, kế toán cũng đã tính xong, năm nay nhất định sẽ chăn dê.”
“Việc nuôi dê chắc là phải gọi lão Trương rồi!”, một bà cụ nói.
Bác gái Tôn nhìn sang Trương Xảo Muội:
“Đúng rồi, là bố cô phải ra mặt. Việc này được tính mười công điểm một ngày, nhưng nếu có dê con nào c.h.ế.t thì vẫn bị trừ điểm!”
“Còn bị trừ nữa à?”, Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Dĩ nhiên là bị trừ chứ! Con dâu tôi được chọn để chăm năm con lợn của đội, mỗi ngày tính bảy công điểm, nghe thì thấy nhiều nhưng nuôi c.h.ế.t thì cũng bị trừ điểm nặng đấy, đó là quy định rồi!”, một bà cụ nhỏ tuổi hơn chen vào nói.
Đang nói đến đây, bác gái Tôn lại tiết lộ thêm một tin tức:
“Vài hôm trước, đồng chí Đặng, trí thức ở khu thanh niên tri thức, có đến tìm ông nhà tôi, đề xuất một ý tưởng, mấy người có muốn nghe không?”, bà còn cố tình ra vẻ bí hiểm, không nói hết ngay.
“Đề xuất của Đặng trí thức? Nghe là biết không phải chuyện nhỏ.”
“Là ý kiến gì vậy?”
“Đúng đó, sao lại dừng ngang thế? Mau nói đi chứ!”
Một đám các bà cụ già đều tò mò.
Thấy mọi người đều bị mình “dắt mũi” rồi, bác gái Tôn mới chậm rãi nói tiếp:
“Đặng trí thức đến nói, nhiều người thì sức mạnh lớn. Cậu ấy đề xuất để xã viên tự đăng ký nuôi lợn. Nhà nào có chỗ trống thì cứ nuôi, nuôi lớn rồi nộp lại cho đội là được tính công điểm!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Câu này vừa dứt, tất cả đều phấn khích.
“Cho mình tự nuôi? Thật hả?”
“Thế được tính bao nhiêu công điểm?”
“Nuôi đến bao nhiêu cân thì tính?”
“…”
Bác gái Tôn rất hài lòng với phản ứng của mọi người, liền nói:
“Giờ còn sớm, cụ thể thì chưa có quyết định chính thức. Ông nhà tôi nói chờ thu hoạch mùa thu xong sẽ mở họp lấy ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đồng ý, sẽ trình lên trên báo cáo chuyện này.”