Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 118.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 11:17:39
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vợ Đại Hà vừa nghe thấy Lý Đại Hà quát mẹ mình như vậy, lập tức ném bỏ kim chỉ và quần áo, vội vàng chạy ra kéo chồng về phòng.
Bị con trai quát khác hoàn toàn với chuyện cãi nhau với con dâu.
Nhất là lần này, con trai bà lại còn dám dọa ngược mình.
Bác gái Tôn lập tức nằm vật ra đất, gào khóc ầm lên:
“Ôi trời ơi, đây là đứa con tôi nuôi lớn từng thìa phân, từng thìa nước tiểu đấy sao? Vừa có vợ là ném mẹ ra ngoài tường, có vợ là quên mẹ luôn rồi!”
“Bà đủ chưa đấy!”
Mãi đến khi lão đội trưởng không chịu nổi nữa, mặt mày căng thẳng bước ra quát, chuyện mới tạm thời lắng xuống.
Nhưng cũng vì màn ăn vạ của bác gái Tôn, mà Lý Đại Hà không thèm đợi đến sau mùa thu hoạch nữa, lập tức gọi mấy anh em thân thiết kéo nhau đi đúc gạch đất!
Ở thôn quê, nhà nào mà chẳng có chuyện lôi thôi, ngay cả nhà làm gương mẫu như nhà lão đội trưởng cũng không ngoại lệ.
Cho nên chẳng ai dám cười ai cả.
Cũng vì nhà đội trưởng có chuyện hay ho để “hóng hớt”, đến mức khi bưu tá lại đến đưa thư và tiền nhuận bút cho Bạch Nguyệt Quý thì chẳng còn ai quan tâm.
Một tháng chỉ đến một lần, chuyện có mới lạ mấy rồi cũng thành bình thường.
Nhưng người khác không thấy gì đặc biệt, còn Bạch Nguyệt Quý thì thấy vui như trúng số, vì con đường viết truyện ngắn của cô cuối cùng cũng đã thông rồi.
Mỗi bài viết tầm hai nghìn chữ, được trả nhuận bút hai đồng. Đây còn là dạng bài tiêu hao nhanh, đăng rồi là phải thay mới, nên được tạp chí ưa chuộng hơn cả tiểu thuyết dài kỳ.
Mấy truyện cô gửi đi đều đã được duyệt đăng, kết quả vô cùng khả quan.
Cộng thêm tiền nhuận bút của một quyển sách nữa, lần này cô nhận được tổng cộng ba mươi đồng.
Người ngoài không biết, nhưng Chu Dã thì biết. Anh thực lòng cảm thấy vợ mình thật giỏi giang, đến mức anh sẵn sàng ở nhà làm ông bố toàn thời gian để vợ nuôi cũng được.
Nhưng là đàn ông, dù có “cơm mềm” ăn thì cũng không thể ăn hoài, thỉnh thoảng ăn một bữa thì được, chứ ăn mãi thì anh không quen, không nói đến người khác, bản thân anh đã không chịu nổi rồi.
Chớp mắt đã sang tháng Chín.
Bắt đầu từ tháng này, đội sản xuất Ngưu Mông chính thức bước vào thời kỳ chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu!
Đây là chuyện hệ trọng liên quan trực tiếp đến đời sống cả năm, là mối quan tâm hàng đầu của tất cả mọi người!
So với chuyện này thì tất cả các rắc rối khác đều không đáng nhắc đến.
Từng thành viên trong đội đều đang dưỡng sức để chuẩn bị cho nửa tháng nữa là bắt đầu vào mùa vụ.
Bạch Nguyệt Quý cũng giục Chu Dã dưỡng sức tử tế.
Cô biết rõ, vụ mùa hè chỉ kéo dài mười lăm ngày, còn vụ mùa thu thì tận bốn mươi lăm ngày!
Toàn bộ lượng lương thực trồng trong năm chủ yếu tập trung ở đợt thu hoạch này.
Tất cả đều phải được thu lại, làm từ sáng sớm đến tối mịt, không được lơ là dù chỉ một chút.
Nếu không dưỡng sức tốt mà lao vào mùa vụ, thì chưa xong việc đã kiệt sức ngã lăn ra rồi.
Chu Dã nhân lúc rảnh còn tranh thủ vào rừng một chuyến, xách về mấy con gà rừng và thỏ rừng béo mẫm, mang biếu cậu mợ và bạn bè thân như Cố Quảng Thu, phần còn lại thì để dành nhà mình ăn.
Và rồi, vào ngày 15 tháng 9, đội sản xuất Ngưu Mông chính thức phát động lệnh thu hoạch vụ mùa thu!
Chu Dã, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu cùng mấy thanh niên trong đội đã rời nhà từ 3 giờ rưỡi sáng.
Mùa thu hoạch này còn phải đi sớm hơn cả vụ hè, không khí cũng căng thẳng hơn nhiều.
Bởi nếu thu hoạch muộn, gặp phải mưa thu thì đúng là chỉ biết khóc đến khản cổ!
Một năm trời trồng trọt mà lúa ngâm nước hết thì còn ai chịu nổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-118.html.]
Tất cả đều trông cậy vào số lương thực này để sống qua năm mà!
Bài học kinh nghiệm rút ra từ bao đời nay là: hễ liên quan đến thu hoạch thì phải mang tâm thế “ra trận đánh giặc” mà đối mặt!
Xuất phát từ 3 rưỡi, đến ruộng đã là 4 rưỡi sáng, mọi người bắt đầu làm việc trong bóng tối.
Đến khi mặt trời ló dạng thì mấy đám ruộng lúa đã bị gặt xong một phần rồi!
Bên đội họ có trồng lúa nước, nhưng diện tích đất thích hợp không nhiều.
Loại cây này cần lượng nước rất lớn, quá trình trồng phải đảm bảo nước không bị gián đoạn, lại còn dễ mắc bệnh.
Chưa kể, do không có phân bón hóa học, chỉ dùng phân chuồng nên năng suất thấp.
Một mẫu ruộng chỉ thu được khoảng ba trăm cân lúa, cả năm chỉ gặt một lần, so với lúa mì thì còn quý hơn vì nơi này lúa mì mỗi năm có thể trồng hai vụ.
Sau khi thu hoạch xong lúa mùa thu, sẽ lập tức gieo lúa mì đông.
Đến tháng 7 năm sau sẽ thu được, đó là vụ đầu tiên.
Tháng 3-4 gieo lúa mì xuân, đến tháng 10 năm nay sẽ thu được, đó là vụ thứ hai.
Lúa mì một khi gieo xong thì gần như không phải lo, còn lúa nước thì hoàn toàn ngược lại, phải trông nom kỹ càng.
Dù lúa nước cực kỳ khó chăm sóc, nhưng đội sản xuất vẫn trồng, vì phải nộp lương thực công, mà gạo là loại lương thực tinh, có giá trị hơn, lại có định mức rõ ràng.
Như mọi năm, vụ thu hoạch đầu tiên trong mùa thu chính là lúa nước.
Đợi người lớn gặt xong lúa, bọn trẻ liền mang giỏ của nhà mình ra đồng, bắt đầu “càn quét” những bông lúa sót lại, y hệt như lúc thu hoạch lúa mì.
Lúa rơi vãi ngoài đồng, ai nhặt được thì coi như của người đó, nên đây là một trong những việc bọn trẻ thích nhất.
Ví dụ như Chu Tam Đản, anh em Mãn Thương Mãn Khố, đều sẽ ra đồng nhặt lúa rơi. Và dĩ nhiên, trong lúc nhặt không thể tránh khỏi vài va chạm.
Đứa này nói nó thấy trước, đứa kia lại cãi là nó nhìn thấy trước.
Lúc này, nhà nào có nhiều anh chị em, nhà đó đánh nhau giỏi hơn, thế là chiếm lợi thế rõ rệt.
Anh em Mãn Thương Mãn Khố thì không đấu lại đám con nhà anh cả của Vương Nhị Anh, may mà có mấy đứa con nhà chị dâu Đại Sơn tới giúp một tay.
Còn như Chu Tam Đản, nó cũng không tránh khỏi đánh nhau.
Lúc mang lọ côn trùng bắt được ngoài đồng tới cho nhà chú út nuôi gà, Bạch Nguyệt Quý còn nhìn thấy vết xước trên mặt nó, bị cào bằng móng tay.
“Thím nhỏ, đây là hũ thứ ba rồi đó, còn hai hũ nữa là xong nợ rồi.”
Chu Tam Đản nhìn đám gà mái đang tranh nhau ăn côn trùng với vẻ mãn nguyện, chợt nhớ ra liền nói với cô.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi hỏi: “Mặt cháu bị sao vậy?”
“Bị thằng Vương Lư Đản cào đấy.” Chu Tam Đản đáp gọn rồi xách hũ chạy mất.
Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha mấy ngày này cũng cực kỳ bận rộn.
Chu Xuyên và chị dâu Chu đều ra đồng gặt lúa, Chu Đại Nha thì đi đến sân phơi lúa giúp việc, mỗi ngày làm ở đó là được bốn công điểm.
Từ năm nay trở đi, con bé cũng bắt đầu tham gia lao động, nhổ cỏ, làm đủ mọi việc.
Còn Chu Nhị Nha thì nhận nhiệm vụ nấu cơm, mang cơm ra đồng.
Chỉ còn Chu Tam Đản là chưa đủ tuổi lao động nên mới có thời gian nhặt lúa rơi.
Nhưng cũng vì nó đi một mình, nếu không có con nhà chị dâu Đại Sơn và anh em Mãn Thương Mãn Khố hợp sức giúp đỡ, thì chắc đã bị đám trẻ con nhà khác đánh cho ra bã rồi.
Lúa nước tuy không trồng nhiều nên thu hoạch khá nhanh. Thêm nắng gắt, chỉ ba bốn ngày là lúa phơi ngoài sân đã khô cứng cả.
Nhưng làm suốt ba bốn ngày liền, ai nấy đều mệt rã rời – làm từ tờ mờ sáng đến tối mịt, người không mệt thì đúng là sắt thép.
Mà đây mới chỉ là “món khai vị” thôi, bởi các loại lương thực khác cũng đang lần lượt chín rộ: lạc, đậu tương, ngô, khoai lang…!
Ở vùng này cũng có trồng bông vải, và đến khi thu hoạch bông thì lại cần cực kỳ nhiều nhân lực, vì lúc đó trời rất dễ mưa, mà bông lại là thứ sợ mưa nhất!