Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 117.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 11:17:25
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

Mẹ của Phong Thu rất hoan nghênh khi bác gái Tôn đến chơi.

Bà ta ngồi lì trên giường sưởi mãi cũng sắp mốc meo đến nơi, giờ có người đến tám chuyện thì còn gì bằng.

Nhất là khi hai người lại rất “hợp cạ”, không có chuyện gì cũng có thể ngồi xuống lôi khuyết điểm của con dâu ra mà mắng cả ngày, huống hồ lần này lại còn có chuyện thật.

Bác gái Tôn bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay như thể đang hát tuồng.

Nghe xong, mẹ Phong Thu liền mắng hùa: “Tôi đã sớm thấy vợ của Đại Sơn có dã tâm, may mà gặp phải bà là người dễ tính, chứ mà là tôi thì tôi lột da nó rồi!”

Bác gái Tôn cũng phụ họa: “Tôi cũng muốn lột da nó, móc gân nữa ấy chứ! Tức c.h.ế.t tôi rồi! Cả con dâu cả cũng thế, tôi biết lâu rồi là tụi nó có ý kiến với tôi, giờ mượn cớ trứng gà mà bung ra hết. Thế thì sao? Chẳng phải chỉ là ít trứng thôi à? Cho em chồng ăn thì làm sao? Tiểu Lệ giờ còn đang mang thai nữa kìa!”

“Đúng là thế đấy!” mẹ Phong Thu tiếp lời “Cũng như con dâu cả nhà tôi ấy, đúng là loại đàn bà chua ngoa. Khi Phong Mai chuẩn bị lấy chồng, tôi bảo nó đưa chút đồ làm của hồi môn, mà nó không thèm đưa lấy một xu! Em chồng đi lấy chồng cũng là giúp gia đình mở rộng quan hệ, có gì thì còn giúp đỡ qua lại, bà nói xem có phải đạo lý không?”

“Chuẩn luôn!” bác gái Tôn đáp.

Bà kể thêm rằng khi mang trứng và lương thực qua giúp con gái, bên thông gia còn nắm tay bà nói: “Cưới được con gái bà về đúng là phúc của nhà tôi, không thì làm gì có chuyện chim phượng hoàng vàng bay về tổ nghèo chứ!”

Con gái bà cũng từng nói với bà: “Chính vì nhà ngoại có thế, nên ngày thường mẹ chồng đối xử nhẹ nhàng tử tế với con, các chị em dâu khác đều ganh tị vì con có mẹ đẻ như mẹ!”

Nghe đến đây, bác gái Tôn thấy mọi thứ mình làm đều xứng đáng!

Mẹ Phong Thu tiếp tục mắng chửi: “Bà xem con dâu cả nhà tôi kìa, đúng là đồ trời đánh! Nó còn dám ra ngoài nói tôi thiên vị! Bà coi từ lúc tôi bị gãy chân đến giờ, nó có đến thăm tôi lần nào không? Có chăm tôi một bữa không? Cứ nghĩ đến con đàn bà lòng lang dạ sói đó là tôi tức không chịu nổi! Bà đợi đấy, đợi tôi khỏi rồi, tôi nhất định qua chửi c.h.ế.t nó, không cho nó ngóc đầu dậy ở cái thôn này luôn!”

Bà ta trút hết mọi ấm ức bao ngày dồn nén, chỉ chờ đến lúc khỏe lại để đổ hết lên đầu con dâu cả.

Dù có nói đi đâu đi nữa, thì rõ ràng là bà nằm bẹp trên giường suốt thế mà nó không đến hầu hạ lấy một lần, như vậy không phải lỗi của nó thì là của ai?

Bác gái Tôn tiếp lời: “Thế còn vợ Phong Mậu thì sao? Tôi thấy nó cũng chẳng ra sao. Trước không phải là nhờ Phong Mai gọi người của Hội Phụ nữ đến, không chừng giờ nó còn trốn bên nhà mẹ đẻ chưa chịu về đấy chứ. Đến lúc mấu chốt, vẫn là con gái ruột xót mẹ.”

“Bà nói chí lý.” mẹ Phong Thu thở dài “Chỉ tiếc là Phong Mai lấy chồng xa, chứ không thì nó đã đến chăm tôi rồi. Còn con dâu thứ hai thì, ài… không phải là nó không hiếu thuận, nhưng cứ chê tôi hôi thối. Nhưng mà cái thứ đi ra từ người thì có thứ nào thơm? Mắng tôi không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Trời ơi, còn dám mắng bà nữa hả?” bác gái Tôn bực lên, giọng lớn hẳn.

Mẹ Phong Thu sợ vợ Phong Mậu nghe thấy, vội nhắc: “Nhỏ tiếng thôi nhỏ tiếng thôi…”

“Bà hiền quá đấy! Gặp tôi là tôi không để yên đâu!”

Hai người cứ thế chuyện trò suốt nửa ngày về những chuyện rối ren giữa mẹ chồng nàng dâu, đến khi nói đã miệng thì bác gái Tôn mới hài lòng ra về.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mà một khi mâu thuẫn đã bùng phát thì khó mà dập được.

Thời gian sau đó, bác gái Tôn liên tục kiếm chuyện gây khó dễ, vì bà quyết không để mấy nàng dâu lên mặt!

Vợ Đại Hải không nhịn được, cãi lại.

Còn chị dâu Đại Sơn thì càng khỏi nói, đã định dọn ra ở riêng thì còn nể gì nữa, mẹ chồng nói một câu, chị ta đáp lại mười câu!

Chỉ có vợ Đại Hà là im lặng như chim cút, chẳng dám hé răng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-117.html.]

Cũng vì mẹ chồng và các nàng dâu cãi nhau kịch liệt nên khi Lý Đại Sơn tan làm về, không kịp nghỉ ngơi đã vội ăn cơm xong là đi đúc gạch.

Lý Phong Thu, Trương Đại Căn, cùng với Lý Đại Hải và Lý Đại Hà cũng đến giúp.

Lý Đại Hải không nói gì, nhưng Lý Đại Hà thì có phần ghen tỵ với anh hai, vì anh ta cũng muốn ra riêng!

Vợ anh ta tuy hiền lành, không có tài cán gì, nhưng lại hay bị mẹ chồng ức hiếp. Hôm qua vừa về đến nhà là thấy mẹ mình đang chửi vợ anh ngoài sân.

Hai chị dâu thì dám cãi lại mẹ, nhưng vợ anh thì không có gan đó, lại còn bị đối xử như thế, anh thấy bất mãn.

Dù gì vợ anh ta cũng là người thật thà, chẳng tính toán gì, cả ngày chỉ lo cho chồng con, bản thân thì kham khổ mà vẫn cố nhường miếng ngon cho chồng con.

Vì vậy, thấy anh hai xây gần xong rồi, đêm đó Lý Đại Hà liền nói với vợ là anh ta cũng muốn dọn ra riêng như anh hai!

“Thật… thật sự được sao?” vợ anh ta ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.

Cô ấy cũng không muốn ở căn nhà tường đất này, muốn ra riêng, sống xa mẹ chồng, có một mái ấm của riêng mình.

“Anh hai làm được, tại sao chúng ta lại không?” Lý Đại Hà nói. “Chúng ta dọn ra ngoài, dù có ở chỗ tồi tàn một chút, em cũng không phải bị mẹ rượt theo chửi nữa!”

Vợ Đại Hà nghe vậy, trong lòng chua xót, nước mắt lập tức trào ra.

Cô ấy không muốn thể hiện cảm xúc yếu đuối như vậy, nhưng cô ấy biết chồng mình đang thương xót mình thật lòng, nên không thể nào kiềm chế nổi.

Thế là sau Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà cũng đến tìm bố anh, lão đội trưởng để xin ra riêng.

Lão đội trưởng im lặng rít một hơi thuốc lào, rồi nói:

“Anh hai con muốn dọn ra, giờ con cũng muốn dọn nữa à?”

“Con muốn ra ở riêng.” Lý Đại Hà gật đầu.

Lão đội trưởng cũng biết mấy ngày nay nhà cửa loạn hết cả lên, thở dài một tiếng:

“Đợi sau vụ thu hoạch đi, sắp đến mùa gặt rồi, giờ lo làm gạch đất cũng không xuể đâu.”

Lý Đại Hà nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Cái gì?! Thằng ba cũng đòi bắt chước thằng hai hỗn láo kia dọn ra hả?” Bác gái Tôn đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, thì ra bà đã lén nghe được hết.

Lý Đại Hà đáp: “Tự con ra ngoài ở thì có gì không tốt.”

Bác gái Tôn tức đến run cả người, nhưng không chửi con trai, vì trong đầu bà, con trai bà chẳng bao giờ chủ động muốn dọn ra, tất cả đều do mấy đứa con dâu chua ngoa xúi giục!

Bà lao ra sân, thấy vợ Đại Hà đang ngồi trong nhà vá áo thì gào lên mắng xối xả:

“Tưởng cô là đứa hiền lành, ai ngờ cũng là thứ giảo hoạt! Chính cô xúi thằng ba dọn ra phải không? Đồ phá hoại nhà cửa, cút ra đây cho tôi! Để tôi đánh c.h.ế.t cô!”

“Mẹ, mẹ định làm gì đấy?!” Lý Đại Hà chạy theo ra ngoài, thấy mẹ mình định xông vào đánh vợ, vội vàng ngăn lại.

“Buông mẹ ra! Mẹ phải dạy dỗ con phá nhà đó một trận! Chính nó xúi con dọn ra, để mẹ đánh c.h.ế.t nó!”

“Đánh ai cơ? Ai là đồ phá hoại hả?” Lý Đại Hà cũng nổi giận “Mẹ muốn nuôi Tiểu Lệ thì cứ việc, nhưng đừng có bóc lột ba nhà chúng con như vậy! Mẹ làm mẹ kiểu gì vậy? Tiểu Lệ là con gái mẹ, thế bọn con không phải là con trai mẹ chắc? Mẹ nghĩ cho kỹ đi, sau này nếu mẹ cũng như mẹ của anh Phong Thu, thì lúc ấy mẹ muốn Tiểu Lệ về chăm, hay muốn vợ con tụi con và các chị dâu quay lại hầu hạ mẹ?”

Loading...