Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 115.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 10:47:04
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vốn dĩ Bạch Nguyệt Quý là kiểu nữ phụ điển hình “tự tìm đường chết”, nhưng xin lỗi nhé, lần này cô xuyên đến, tự mình làm chủ số phận.

Cô tuyệt đối sẽ không bước lên con đường không lối về như nguyên tác nữa.

Chuyện của “nữ chính” Dương Nhược Tình nhanh chóng trở thành tiêu điểm nóng hổi ở Đội sản xuất Ngưu Mông, chiếm luôn vị trí số một trong bảng xếp hạng chủ đề buôn chuyện.

Nhưng bất kể người khác nói ra nói vào thế nào, Bạch Nguyệt Quý chỉ nghe rồi để đó, ai sống cuộc đời nấy, không dính dáng thì tốt nhất.

Tối hôm đó, Chu Dã lại chuẩn bị đi ra ngoài lần nữa.

Một tháng mới có một chuyến thế này, bảo sao anh không mong chờ?

Chỉ là lần này lại xảy ra chút thay đổi.

Khi đến điểm giao dịch, người bán bảo với anh:

“Về sau không giao dịch ở chỗ này nữa.”

Chu Dã sững người: “Gì cơ? Chỗ này mới đổi không bao lâu mà?”

Từ khi anh bắt đầu làm mấy vụ giao dịch này đến nay, địa điểm đã thay đổi hai, ba lần rồi, không ngờ lại phải đổi tiếp.

“Không còn cách nào khác.” Gã đàn ông bán hàng lắc đầu, đưa anh một tờ giấy ghi địa chỉ và thời gian, “Lần sau đến chỗ này.”

Chu Dã cầm lấy liếc mắt xem, lòng có phần bất đắc, nơi mới xa hơn nhiều, như vậy sau này một ngày chỉ đi được một chuyến, kiếm được ít hơn hẳn.

Nhưng chuyện này anh không can thiệp được, chắc bên kia đã phát hiện ra điều gì nên mới phải đổi chỗ cho an toàn.

Vì cẩn thận, đổi thì đổi.

Đêm đó, Chu Dã vẫn cố chạy hai chuyến, một chuyến bán thịt heo, một chuyến bán các vật phẩm khác, hai chuyến xong xuôi mà vẫn thấy nhẹ nhàng.

Kết quả của việc cày ruộng vất vả cả năm trời là đây.

Nhớ lần đầu chạy hai chuyến trong đêm, anh mệt đến mức gần như ngất xỉu, giờ nếu không gấp quá, thêm chuyến nữa cũng không thành vấn đề.

Mang theo tiền và hàng hóa, Chu Dã lặng lẽ quay về nhà.

Lúc đó đã gần năm giờ sáng, Bạch Nguyệt Quý nghe thấy động liền dậy ngay.

“Vợ à, em không cần dậy sớm vậy đâu.”

“Không sao đâu, anh đi chợp mắt một lát đi.”

Bạch Nguyệt Quý thấy anh người đầy sương sớm, liền nói.

Hôm nay còn phải đi làm nữa, Chu Dã cũng không cố tỏ ra khỏe, đi sang gian phòng phía tây ngủ bù.

Số hàng anh mang về để cho Bạch Nguyệt Quý sắp xếp.

Gạo trắng, bột mì đều được cho vào tủ, lần này mang về còn nhiều hơn trước, bao bột mì ước chừng phải đến ba mươi cân.

Gạo thì vẫn như trước, mười cân.

Mà vậy là đủ ăn rồi, vì nhà cô ít khi ăn cơm trắng, phần lớn là nấu chung với bắp, tháng trước mua mười cân vẫn còn dư một ít.

Trứng gà mang về cũng nhiều, một giỏ chắc tầm năm cân.

Tép khô, rong biển… những món thường ngày hay ăn, Chu Dã cũng mang về cả đống.

Bao gồm cả hai gói sữa bột, Bạch Nguyệt Quý đều cất kỹ từng món.

Mấy món khô thì để dành ăn dần không sao, nhưng thịt tươi thì phải tranh thủ dùng sớm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Miếng thịt mang về không nhiều, tầm ba cân.

Bạch Nguyệt Quý cắt ra một cân để dùng ngay, còn lại hai cân cô đem ướp muối để bảo quản.

Giữa tháng tám rồi, trời nóng như thiêu, muốn để lâu thì phải muối mới được.

Một cân thịt tươi kia được cô dùng để làm nhân bánh bao, còn tự tay cán bột làm mì.

Khi Chu Dã ngủ dậy thì vừa hay có mì nước với bánh bao thịt nóng hổi chờ anh.

“Hay anh xin nghỉ buổi sáng đi?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Cả đêm không ngủ, chỉ chợp mắt chưa được mấy tiếng, sáng ra lại toàn làm việc nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-115.html.]

Chu Dã cười: “Không cần đâu, có bữa này rồi, ăn xong là đầy năng lượng.”

Ăn xong bữa mì và bánh bao ngon tuyệt, anh mang theo cơm trưa vợ chuẩn bị, lên đường đi làm.

Thật sự là mệt rã rời, hôm nay lại đến phiên gánh nước.

Chu Dã làm cả buổi sáng, đến mức không còn sức ăn nổi cơm.

May mà cơm trưa có bánh trứng vợ làm ngon lành, anh mới cố nuốt nổi.

Thêm dưa chuột, cà chua mang theo, anh ăn xong là tranh thủ ngủ một lát, chỉ cần nửa tiếng thôi cũng thấy đỡ hơn hẳn.

Anh mệt đến độ khiến cả Lý Thái Sơn cũng không dám quấy rầy, chỉ đợi anh tỉnh dậy mới hỏi:

“Anh Dã, anh không khỏe à? Hay xin nghỉ đi?”

“Không cần.” Chu Dã lắc đầu.

Tới chiều làm xong việc, Chu Dã thật sự là sắp gục đến nơi rồi.

“Cậu làm gì vậy, đêm qua đi ăn trộm à, sao mà mệt thế?” Lý Đại Hải trêu.

Bình thường dù vất vả thì cũng chẳng đến nỗi này.

Chu Dã nói: “Anh nhìn Đại Sơn xem, còn chẳng khá hơn tôi là bao.”

Bên kia, Lý Đại Sơn cũng bước đi loạng choạng, bởi tối qua còn mải làm gạch đất đến tận khuya.

Lý Đại Hải thở dài, lúc mấy người đàn ông trong thôn đi về lấy quần áo rồi cùng nhau ra sông tắm, anh ta đã tranh thủ hỏi Lý Đại Sơn:

“Cậu thực sự định dọn ra ngoài sống à?”

Câu này vừa dứt, mấy người còn lại đều ngoái đầu lại nhìn.

“Gì cơ? Anh muốn chuyển ra ngoài hả?”

“Chuyển!” Lý Đại Sơn gật đầu chắc nịch.

“Đang ở nhà xây bằng gạch ngói tử tế thế kia, chuyển đi là ở nhà đất đấy. Làm thế để làm gì?” Lý Phong Thu thùng thằng nói.

“Chúng tôi đã tách hộ từ lâu rồi, cứ ở chung mãi cũng không tiện. Dọn ra ở riêng cũng tốt.” Lý Đại Sơn chỉ nói đơn giản như vậy.

Nhưng cả thôn ai mà không biết chuyện nhà lão đội trưởng chứ?

Ở yên đang lành ai lại muốn dọn đi, chẳng phải cũng vì mẹ anh ta sao?

Mà thật ra không chỉ có vợ chồng Đại Sơn muốn chuyển, ngay cả vợ của Đại Hải cũng bắt đầu d.a.o động!

Tối về đến nhà, Lý Đại Hải đã nghe vợ càm ràm:

“Mẹ anh đúng là quá đáng rồi đấy! Giờ đến cả trứng gà em nuôi cũng không được ăn nữa, cái kiểu gia trưởng phong kiến này là sao hả?”

Lý Đại Hải còn mơ màng: “Sao lại thế?”

“Anh còn hỏi sao? Em nói anh nghe nhé, em gái anh có thai rồi!” Vợ anh nghiến răng nói, “Nó có thai thì ba con gà nhà mình phải phục vụ nó à? Dựa vào đâu chứ?”

Hôm nay, sau khi về nhà, mẹ chồng cô đã đến nói thẳng:

“Em gái con có bầu rồi, mấy hôm tới mẹ sẽ giúp con nhặt trứng đem cho nó ăn.”

Nghe vậy, vợ Đại Hải tức đến nổ phổi!

“Bình thường em là con dâu trưởng, em nhịn cũng không sao. Nhưng giờ thì không chịu nổi nữa!” vợ Đại Hải càng nói càng giận.

“Gà em nuôi, trứng đẻ ra mà con em không được ăn, lại phải nhường hết cho con gái bà ấy? Con gái bà là vàng à, còn con em là đất sét chắc?!”

Không chỉ có vợ của Đại Sơn bất mãn với cô em chồng, vợ của Đại Hải cũng chẳng kém.

Trước giờ nhịn là vì không muốn xáo trộn, nhưng có phải làm bằng đất đâu mà không đến lúc vỡ tung?

Nhất là khi nghe nói nhà vợ chồng Đại Sơn muốn dọn ra riêng, cô ấy cũng nhen nhóm ý định:

“Nhà cậu hai đã tính dọn đi rồi, còn mình ở lại đây làm gì?” Cô ấy nói thẳng chẳng cần vòng vo.

Lý Đại Hải hơi sững người: “Em cũng định bắt chước à?”

Nếu vậy thì chắc chắn mẹ anh sẽ nổi trận lôi đình, rồi nhà lại loạn to.

“Ý anh là gì? Anh không muốn dọn đi à?”

“Anh là con cả mà.” Lý Đại Hải nói, nhưng giọng đã bắt đầu mất chắc chắn.

Loading...