Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 112.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 08:00:18
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn mưa kéo dài mấy ngày khiến đêm ngủ cũng không còn oi bức như trước nữa.
Thế nhưng tối nào Bạch Nguyệt Quý cũng vẫn toát mồ hôi.
Tất cả đều do… Chu Dã gây ra cả.
Những ngày không phải đi làm, sức lực chẳng biết xả vào đâu, anh liền trút cả lên người vợ. Quả thực là c.h.ế.t người!
May mà trời nhanh chóng tạnh mưa, Bạch Nguyệt Quý lập tức đuổi Chu Dã ra ngoài làm việc cho khuây thân!
Sau khi trời tạnh, phụ nữ già trẻ trong thôn cũng bắt đầu nhộn nhịp hoạt động trở lại.
Mợ không về ngay mà đi theo thím Trương và mẹ Lý Thái Sơn lên núi hái nấm.
Mợ quả thật may mắn, nấm mọc thành từng đám, chẳng cần tìm kiếm gì nhiều, cứ cúi xuống là hái được.
Đang hái thì bà bỗng thấy một cây nấm linh chi mọc trên một gốc cây mục.
Cao tầm mười lăm mười sáu phân, toàn thân đen bóng, nhìn là biết quý hiếm vô cùng.
“Đây là linh chi thật phải không ta?” mợ vừa hái vừa quan sát, miệng lẩm bẩm.
Mẹ Thái Sơn nhìn thấy thì hét lên: “Ôi trời ơi, linh chi thật kìa! Lại còn cây to như vậy! Sao mà tìm được thế?!”
Thím Trương cũng vội chạy đến xem.
“Ngay trên gốc cây này thôi, tôi tình cờ bắt gặp.” mợ cười nói.
Mẹ Thái Sơn lập tức nghĩ đến Chu Dã: “Chắc chắn là do ở gần Chu Dã lâu, nên vận may của cháu cũng được truyền sang!”
Thím Trương gật đầu đồng tình: “Đừng vội về làm gì, đi dạo thêm chút nữa, biết đâu còn gặp được cái gì quý nữa.”
Cả hai đều tin tưởng tuyệt đối vào chuyện Chu Dã là phúc tinh mang lại may mắn.
Mợ cũng đi dạo thêm một lúc, nhưng quả nhiên chỉ có đúng một cây linh chi đó thôi.
“Kể đừng có nói cho ai biết đấy.” lúc xuống núi, mợ dặn hai người kia.
“Không nói.” – thím Trương gật đầu.
Mẹ Thái Sơn thì nói: “Mà nói cũng chẳng sao, bây giờ mọi thứ nhặt được đều cho sở hữu cá nhân rồi mà.”
Ngày xưa những gì nhặt được trong núi đều phải nộp về tập thể. Giờ thì khác rồi, ai nhặt được thì của người đó.
Nhưng để tránh phiền phức, nhiều người vẫn không muốn công khai.
“Chính vì thế mới phải giữ kín.” mợ nhấn mạnh.
“Ừ, không nói.” mẹ Thái Sơn gật gù, hơi tiếc nuối. Bà vốn định về buôn chuyện với mấy người bạn, giờ thôi vậy, của quý không nên khoe ra.
Linh chi được phơi khô ngay ngoài sân, mợ cũng không định đem bán mà muốn để dành cho Bạch Nguyệt Quý bồi bổ sau khi cai sữa.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý lại từ chối: “Cháu còn trẻ, không cần uống thứ này đâu. Mợ mang về nấu trà cho cậu uống đi. Cậu hút thuốc lào suốt, phải uống cái này để thanh lọc gan phổi mới được.”
Là linh chi rừng 100%, chỉ cần bẻ một miếng nhỏ nấu nước là đủ, mà còn có thể nấu lại nhiều lần.
Chu Dã cũng phụ họa theo, còn mạnh miệng nói: “Mợ cứ yên tâm mang về. Cháu mà cần linh chi, vào rừng nhặt mấy cây cũng được, dễ ợt!”
Bạch Nguyệt Quý nghe không nổi nữa, quay đầu đi hái cà chua.
“Dễ ợt? Vậy mai đi rừng hái cho mợ xem đi.” mợ liếc mắt.
“Đợi khi nào rảnh cháu đi, giờ còn phải đi làm mà.” Chu Dã cười chống chế.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mợ cũng cười, không nói thêm nữa. Mang về cho cậu Cố uống trà cũng là việc tốt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-112.html.]
Mấy nấm nấm hái được mợ đều để lại cho hai vợ chồng ăn. Đến ngày thứ ba sau đó mợ mới về.
Tính ra lần này qua đây cũng ở tận mười ngày. Trong thời gian ở, cháu trai cháu dâu đều rất nhiệt tình, không hề ghét bỏ. Lúc về, cả hai còn níu kéo không muốn để mợ đi. Nhưng cũng phải về thôi, chờ đến sau vụ gặt mùa thu, sẽ tranh thủ qua thăm tiếp.
Sau trận mưa, trời lại nóng trở lại như cũ. Mặt đất như bị thiêu đốt bởi ánh nắng gay gắt, nóng đến mức không tả nổi.
Vì thời tiết quá nóng, sông suối trở thành nơi giải nhiệt của đám đàn ông sau khi tan ca, ai cũng kéo ra đó ngâm mình.
Ngâm được một lúc, Chu Dã nghe đám đàn ông xung quanh bắt đầu buôn chuyện, tám đủ thứ.
Chủ đề hôm nay là về Trần Lão Tứ và Hoàng Hữu Tài.
“Hai người đó dạo này đâu có trốn việc nhỉ?” Chu Dã vừa ngâm nước vừa hỏi.
Lý Thái Sơn đang nằm bẹp dưới nước như cá chết, nghe đến chuyện này thì tỉnh như sáo: “Là do cái cô trí thức họ Dương kia đấy. Cô ấy bảo, cô ấy không thích đám thanh niên ăn chơi lêu lổng, vô công rồi nghề. Cô ấy chỉ thích những người làm việc chăm chỉ, sống thực tế. Ôi trời ơi, hai thằng nhãi đó nghe xong như nghe thánh chỉ, từ đó đến giờ chăm làm đến mức sợ bị đối phương vượt mặt!”
“Mấy hôm trước anh còn thấy cô ấy đi cạnh Đặng Tường Kiệt, chắc là đang hẹn hò rồi hả?” Chu Dã nói.
Chu Dã thì lại rất hài lòng với tình hình hiện tại, ai lo chuyện nấy, thế là tốt nhất!
Nếu Đặng Tường Kiệt còn dám như trước, mơ tưởng đến vợ anh, thì vẫn sẽ bị ăn đòn như thường!
“Bọn họ yêu đương từ lâu rồi, ai trong thôn cũng biết chuyện này.”
“Thế mà Trần Lão Tứ với Hoàng Hữu Tài vẫn nghe lời cô ta răm rắp?” Chu Dã thắc mắc.
Lý Thái Sơn cảm thán: “Không phải à? Cứ như trúng bùa mê! Họ căn bản chẳng quan tâm Dương trí thức kia có người yêu hay chưa, chỉ cần được cô ấy khen một câu là đủ mãn nguyện rồi, làm gì còn dám nghĩ xa hơn.”
“Lót đường đến thế cơ à?” Chu Dã kinh ngạc.
Lý Thái Sơn chắc nịch: “Đúng là lót tới đáy luôn!”
Chuyện này dạo gần đây trở thành đề tài bàn tán khắp thôn. Như mẹ của Trần Lão Tứ và mẹ của Hoàng Hữu Tài thì lo lắng thấy rõ.
Con trai biết chí thú làm ăn, chăm chỉ đi làm thì đúng là chuyện tốt. Nhưng nếu lại nảy sinh ý nghĩ mơ mộng đến cô gái trí thức xinh đẹp từ thành phố lớn thì đúng là không tỉnh táo chút nào.
Người ta chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này. Mà hiện tại cô ta còn đang yêu đương với một người ưu tú như Đặng Tường Kiệt, con trai họ căn bản chẳng có cửa cạnh tranh.
Huống chi bọn nó cũng đâu còn trẻ nữa, cũng phải tính đến chuyện xem mắt, lập gia đình rồi.
Nhưng tụi nó cứ như bị mê hoặc bởi Dương trí thức, sống c.h.ế.t không chịu nghe lời. Hai bà mẹ cũng không dám nói nhiều, sợ nói rồi lại khiến con quay về cái dạng ăn chơi lêu lổng như xưa.
Thành ra hai bà già cứ phải nhịn trong buồn rầu.
Thế mà về phần Dương Nhược Tình, người “cải tạo” thành công hai thanh niên nửa mùa thành người chăm chỉ, thì lại vô cùng đắc ý.
Hôm đó rảnh rỗi, cô ta tìm đến Mã Quyên để chất vấn rõ ràng chuyện giữa Đặng Tường Kiệt và Bạch Nguyệt Quý!
Mã Quyên vừa thấy cô ta liền nói: “Cô đang yêu đương với Đặng Tường Kiệt mà còn để tâm đến hai người kia làm gì? Như thế dễ khiến người ta hiểu lầm đấy, nhất là hai người đó, họ sẽ nghĩ cô có ý với họ. Trong thôn dạo này cũng xì xào lắm đấy.”
“Chỉ cần họ có thể cải tà quy chính, không sống buông thả như trước nữa, thì cho họ hiểu lầm một chút cũng chẳng sao.” Dương Nhược Tình bình thản nói.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã quen với việc trở thành trung tâm được đàn ông vây quanh như sao quanh trăng.
Ngay cả một công tử như Giang Tân cũng vì cô ta mà đi theo xuống nông thôn, cô ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Cô được nhiều người thích thật đấy, ai cũng mê mẩn cô.” Mã Quyên miệng ngọt như mía lùi, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Nhưng trong lòng thì… suýt nôn tại chỗ.
Chưa từng thấy ai mặt dày đến thế! Lẳng lơ đến mức đó mà còn tự hào ra mặt, cho rằng mình có sức hút lớn ghê gớm!
Trước đây, khi Bạch Nguyệt Quý mới về thôn, cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng cô ấy chưa từng tỏ vẻ lả lơi, luôn từ chối thẳng thắn, không chơi trò mập mờ.
Còn Dương Nhược Tình thì ngược lại, nhân danh “vì tốt cho các anh”, không từ chối cũng không chấp nhận, cứ thế lửng lơ treo người ta lên.
Đúng là một con hồ ly tinh lẳng lơ đến cực điểm!