Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 111.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 07:59:24
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Chu Xuyên lại nằm xuống ngủ tiếp, chị dâu Chu tức đến phát hỏa.
“Còn ngủ nữa? Dậy mau cho tôi!”
Chu Xuyên giận điên lên: “Tôi ngủ thì ảnh hưởng gì đến cô? Giờ đến giấc ngủ trong cái nhà này tôi cũng không được phép có à?!”
Chị dâu Chu không cho yên: “Anh vào rừng mà săn thú đi, nếu không mang được con gì về thì đừng có vác mặt về nhà!”
“Tôi không đi, muốn đi thì tự cô đi mà đi!”
Chị dâu Chu tất nhiên không chịu thôi, hai người lại bắt đầu khẩu chiến, càng lúc càng to tiếng!
Cuối cùng Chu Xuyên chịu không nổi nữa, phải bỏ nhà ra đi, chạy đến trước mộ bố mẹ mà khóc lóc than thở.
“Mẹ ơi, mắt mẹ mù rồi mới để con cưới cái loại vợ thế này! Con khổ quá mẹ ơi…”
Anh ta quên mất rằng ngày xưa mẹ anh vốn không vừa lòng với cô con dâu này, ban đầu chẳng hề ưng thuận.
Chẳng qua là chính Chu Xuyên phải lòng chị dâu Chu, còn sớm ăn cơm trước kẻng ở đống rơm, nên cuối cùng buộc phải cưới về.
“Còn bố nữa, bố cũng không công bằng! Con cũng là con ruột mà, sao vận may của bố không đến tay con mà lại đến tay thằng hai? Cùng là con ruột mà, sao con đi núi thì bị chó hoang cắn, còn nó đi núi thì nhặt được báu vật…”
Khóc than một hồi lâu, anh ta mới lê lết trở về nhà.
Vừa bước vào, thấy tay không trở lại, chị dâu Chu liền tiếp tục mắng như tát nước, khiến Chu Xuyên càng thêm căm ghét.
Nghĩ đến việc lần trước còn dám để anh em nhà vợ đến đánh mình, thù cũ hận mới cùng ùa về, Chu Xuyên bùng nổ.
Anh ta hét lên: “Muốn sống thì sống, không thì cút! Cô nghĩ tôi thèm cái loại đàn bà như cô chắc? Cô chẳng ra gì cả!”
Chị dâu Chu sững người, còn dám đuổi chị ta? Quá đáng vừa thôi chứ!
“Xem ra lần trước anh vẫn chưa biết sợ nhỉ!” chị ta gào lên, rồi xông tới túm lấy Chu Xuyên.
Thế là hai vợ chồng lại choảng nhau một trận long trời lở đất.
Ba đứa con, Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản lập tức bỏ chạy tán loạn.
Nhưng trốn rồi thì vẫn đói chứ sao, thế là cả ba đứa lại mò sang tìm chú út Chu Dã. Chỉ có điều, ở nhà chú út muốn ăn bánh bao thì phải bỏ sức lao động ra mà đổi.
Hai vợ chồng đánh nhau khiến ba đứa nhỏ phải qua “bán thân” đổi lương thực, chuyện này với Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì chẳng còn gì lạ nữa.
Mợ của Chu Dã bĩu môi: “Chẳng phải lễ tết gì, hai vợ chồng đó lại cãi nhau nữa rồi à?”
Chu Dã cười giải thích: “Chị dâu cháu hôm nay cũng có mặt ở đám đông hóng chuyện, nghe mọi người khen cháu giống bố, được phúc tinh chiếu mệnh, mặt chị ta tức đến méo xệch. Về nhà kiểu gì chả lôi anh cả ra cãi nhau.”
Mợ lập tức đầy vẻ khinh bỉ: “Hai đứa đó không biết xấu hổ, cứ ba bữa lại cãi, năm bữa lại đánh, sống kiểu gì vậy trời?”
May mà ở cách xa, không thì cũng bị ảnh hưởng đến.
Mợ tính ở chơi ba bốn ngày thì về, nhưng trời lại chiều lòng người “ầm ầm”, mưa rào kéo đến.
Chu Dã cười: “Mợ thấy chưa, ông trời cũng muốn mợ ở lại chơi thêm vài ngày đó, đừng vội về.”
Mợ lại đang nghĩ đến chuyện lên núi hái nấm. Thấy nhà cháu cũng sắp hết nấm ăn, cơn mưa này đến đúng lúc, hái thêm ít nữa về phơi khô để dành.
“Trận mưa này tới, ruộng đồng khỏi tưới luôn, dễ chịu quá đi.”
Chu Dã bồng hai đứa con – Đâu Đâu và Đô Đô – ra hiên ngắm mưa, cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-111.html.]
Hai đứa nhỏ nhìn mưa cũng tò mò lắm, chớp chớp mắt, chăm chú lắm luôn.
Mợ cười: “Giờ mới thấy kiếm công điểm không dễ dàng chứ gì?”
Chu Dã bật cười: “Biết chứ! Biết nên mới không muốn đi làm. Mợ không biết đâu, gánh nước đến phát sợ luôn rồi. Không lót vải lên vai là trầy da chảy m.á.u đấy, đau muốn c.h.ế.t luôn!”
Không phải anh nói quá đâu. Hồi xưa chỉ dùng sức người gánh nước, đến vai của những người như Cố Quảng Thu hay Lý Phong Thu cũng bị trầy da, rớm máu. Dù họ đều chịu đựng được, nhưng nhắc tới chuyện đó ai mà không ngán?
Chẳng qua là sợ thì sợ, nhưng vẫn phải làm thôi.
Mợ biết rõ là cực khổ, nên cũng an ủi: “Cháu là trụ cột gia đình mà, gánh vác nhiều cũng phải thôi. Nhưng cũng còn may, cháu có vợ giỏi giúp đỡ, đỡ được một nửa rồi còn gì.”
Chu Dã cười rạng rỡ: “Cháu biết vợ cháu giỏi mà.”
Vừa lựa đậu nành, mợ vừa nói: “Không phải giỏi thường đâu. Con thì chăm nom sạch sẽ, nhà cửa cũng gọn gàng ngăn nắp.”
Trẻ con ở quê thường được nuôi kiểu buông lỏng, có chăm cũng không thể sạch sẽ đến thế. Nhưng hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô đúng là sạch sẽ, sáng sủa thật.
Trên người hai đứa nhỏ có mùi thơm sữa ngọt ngào, chẳng chút mùi khai của trẻ con. Ngay cả cô cháu dâu Bạch Nguyệt Quý cũng trắng trẻo, sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều gọn gàng tinh tươm.
Nhưng đừng xem thường mấy chuyện tưởng như chẳng đáng kể này, lo toan quán xuyến trong ngoài, chẳng phải người có năng lực thì làm sao gánh nổi?
Chỉ riêng việc chăm hai anh em sinh đôi thôi cũng đủ rối tung cả lên rồi.
Trong nhà, Bạch Nguyệt Quý đang viết bản thảo cũng nghe được những lời này, không nhịn được mà bật cười.
Thật ra khi mợ mới về, cô đúng là có hơi luống cuống, không xoay xở kịp. May mà có Lý Đại Ni qua giúp giặt đồ, cô mới được thở phào đôi chút.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sau đó, cô bắt đầu dần dần quen theo nhịp sinh hoạt của hai đứa nhỏ. Khi tụi nhỏ ngủ thì cô tranh thủ ngủ cùng, tụi nhỏ thức thì cô ngồi viết. Viết được vài đoạn, hai đứa lại tỉnh. Nếu ngoan thì để chúng chơi, không thì phải cho ăn rồi dẫn ra ngoài dạo chơi một vòng.
Chờ Chu Dã đi làm về ăn cơm xong, cô lại giao tụi nhỏ cho anh trông, rồi sang phòng tây bên cạnh viết sách.
Trước đây mỗi tháng cô có thể dễ dàng viết xong một cuốn tiểu thuyết, nhưng giờ thì phải tranh thủ từng lúc rảnh để viết.
May mà tay bút vẫn còn vững, văn phong vẫn giữ được, nên chất lượng không giảm.
Gần đây cô còn thử viết vài truyện ngắn, mỗi truyện chỉ khoảng hai ngàn chữ, có thể đăng báo từng lần một. Cũng là đang thử sức với hướng đi khác, vì cô bắt đầu lo lắng, liệu sách của cô có bị thị trường “bội thực” không?
Dù sao mỗi tháng một cuốn, một năm là mười hai cuốn, đặt trong thời đại sau này thì không sao, nhưng ở thời điểm này thì thị trường còn hạn chế.
Nên cô cũng muốn mở rộng thêm đường.
Dù sao thì mấy khoản tiền “không rõ nguồn gốc” của Chu Dã, toàn bộ đều phải nhờ tiền nhuận bút của cô mà “rửa sạch” cả đấy!
Chu Dã còn đang nói chuyện với mợ thì thấy Cố Quảng Thu xách một thùng gỗ đi vào.
Ngày mưa không phải ra đồng, Cố Quảng Thu thích đi bắt cá. Lưới chài thả từ đêm qua, hôm nay thu lưới cũng được mẻ kha khá.
“Anh Quảng Thu, dạo này chị dâu đã uống được canh cá chưa?” Chu Dã hỏi.
Cố Quảng Thu giơ tay làm động tác, ý nói là có thể uống rồi, nhưng không được uống nhiều.
Mợ cười nói: “Lần này qua đây nhìn khí sắc của Xảo Muội cũng khá hơn rồi đó.”
Chu Dã cũng cười: “Còn không phải à? Có anh Quảng Thu thương, ngày nào cũng ra sông bắt cá về nấu canh cho chị ấy uống, nhà lại còn có trứng gà cung cấp đầy đủ, không khỏe mới lạ!”
Cố Quảng Thu chỉ mỉm cười, giờ anh cũng không còn ngượng ngùng như hồi mới cưới nữa.
Mợ quay sang nhìn con trai thứ hai, nói: “Mẹ thấy khí sắc của con dạo này cũng tốt hơn đấy.”
Cố Quảng Thu cười ra hiệu: Mẹ đừng lo, con sống ổn lắm mà.