Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 110.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 04:45:26
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa nhai dưa chuột vừa hóng chuyện, Chu Dã thật sự không ngờ vụ việc lại lôi đến cả mình.
“Anh Dã, anh nói xem em nói có lý không?” Lý Thái Sơn còn quay lại hỏi anh.
Chu Dã: “……” Câu này anh biết trả lời sao đây?
“Anh thấy là do bà nội cậu ấy bản lĩnh cứng cỏi, được bệnh viện công nhận, chẳng liên quan mấy đến anh.”
Thật sự là không nỡ lòng cướp công về cho mình.
Nhưng chính sự khiêm tốn này lại khiến mọi người càng thêm nể phục.
Bởi vì nghĩ lại thì lời Lý Thái Sơn nói cũng có chút lý.
Bà Lý sống từng ấy năm, chưa từng đặt chân đến bệnh viện, chỉ quanh quẩn ở quê, đỡ đẻ cho sản phụ trong vùng.
Lần này đến viện đỡ sinh cho vợ Chu Dã, là lần đầu bà được thi triển tay nghề trong một bệnh viện.
Dù bà Lý cũng từng khuyên Bạch Nguyệt Quý sinh ở viện, nhưng suy cho cùng, vẫn không thể tách khỏi Chu Dã được.
Giống như việc ông đội trưởng được “vinh quang” là do Chu Dã đưa đến, thì việc bà Lý được vinh danh lần này, cũng vì đã đỡ đẻ cho cặp sinh đôi của Chu Dã…
Chỉ cần có dính dáng đến Chu Dã, ít nhiều gì cũng dính được chút vận may!
Đó là kinh nghiệm đã được tổng kết bao lần, đến mức chẳng ai dám không tin nữa.
Thế là ánh mắt mọi người nhìn về phía Chu Dã đều thay đổi hẳn.
Thằng hai nhà Chu Tuấn Sinh – người xưa nay bị xem là không ra gì – bây giờ lại bị cho là có phúc khí ghê gớm.
Chu Dã: “Cái này… sao thấy tình hình bắt đầu sai sai rồi?”
Bà Lý cũng từ ái nhìn về phía Chu Dã đang ngơ ngác: “Thằng bé này giống hệt bố nó. Năm xưa bố nó vừa đẹp trai vừa may mắn, hai bố con đúng là có quý nhân phù hộ!”
Bà Lý khen mà quên béng chuyện ở bệnh viện mắng Chu Dã không ít, vì thấy Bạch Nguyệt Quý chưa sinh ngay liền định đi chợp mắt dưỡng sức, nhưng Chu Dã nhất quyết không cho!
Còn chạy đi mua cả đồ hộp về bắt bà ăn cho nhanh lấy sức vô phòng trấn an vợ!
Lúc đó bà còn lầm bầm không ít, mắng thằng ranh này không biết kính già, bà già rồi mà còn bắt bà chạy tới chạy lui, muốn bà gãy xương chắc?
Nhưng nói gì thì nói, Chu Dã cũng rất biết điều.
Sau khi vợ sinh xong trở về, anh lập tức biếu bà một phong bao 99 xu – tượng trưng cho lời chúc “sống thọ đến 99, trường thọ dài lâu”!
Bà Lý nhận không ít phong bì cảm ơn của người ta, còn có cái to hơn.
Có mấy nhà con cháu đơn truyền, hiếm muộn, sau khi bà giúp một tay là biếu phong bì to gấp mấy lần.
Nhưng bao lì xì của Chu Dã có lời chúc ý nghĩa, khiến bà rất vui. Mà bao cũng không nhỏ đâu.
Nay được bệnh viện vinh danh thế này, thật ra cũng là nhờ Chu Dã, nên bà Lý khen mấy câu cũng chẳng quá lời.
Được chính bà Lý xác nhận như thế, đám đông hóng chuyện xung quanh không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía Chu Dã.
Vương Nhị Anh còn chen đến, định nắm tay Chu Dã để “xin lộc” nữa!
“Cậu làm gì đấy, cậu làm gì đấy!” – Lý Thái Sơn chặn lại.
“Tôi chỉ muốn lại gần Anh Dã một chút mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-110.html.]
“Ai mà không muốn lại gần, nhưng ai như cậu còn định sờ tay Anh Dã, cậu có thấy ghê không?” – Lý Thái Sơn mắng.
“Ghê thật đấy!” Chu Dã cũng ghét bỏ, vội vã lỉnh đi.
Ánh mắt mọi người nhìn anh chẳng khác nào sắp thắp nhang cúng vái, khiến anh phát sợ, phải nhanh chân tìm vợ mình.
Hạt Dẻ Rang Đường
Những lời nói tưởng như vô tình ấy, lại lọt trọn vào tai chị dâu Chu, người cũng đang xem náo nhiệt từ đầu đến cuối.
Tan cuộc, Triệu Mỹ Hương đi cùng chị dâu Chu về, vừa đi vừa nói: “Bố chồng cô đúng là may mắn, đến giờ tôi vẫn nghe bố mẹ chồng tôi nhắc lại chuyện đó. Nhà các cô có được căn nhà ấy cũng nhờ vận may đấy, Chu Dã chắc chắn là giống bố chồng cô rồi!”
Chị dâu Chu mặt mày sa sầm không nói gì,rõ ràng là bà Lý được vinh danh, vậy mà Chu Dã lại thành người nổi nhất. Chị ta thật không hiểu nổi, sao việc tốt gì cũng có thể liên quan đến Chu Dã?
Ngày xưa thì ai cũng ghét bỏ, vậy mà giờ cả nhà đội trưởng tốt với Chu Dã không để đâu cho hết. Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, mấy người đàn ông tử tế trong thôn, cũng thích chơi với Chu Dã.
Bà Lý – người có tiếng nói trong thôn – cũng khen Chu Dã, còn bao nhiêu chuyện nữa không tiện kể hết, nói chung là cái gì hay ho cũng đều đổ lên đầu Chu Dã.
“Sao lại không truyền sang Chu Xuyên nhỉ?” Triệu Mỹ Hương bỗng buột miệng.
Phải rồi, sao không truyền sang Chu Xuyên?
Chị dâu Chu cũng không kìm được mà nghĩ y chang!
Vừa về đến nhà, chị dâu Chu liền thấy Chu Xuyên đang ngủ, một cơn giận vô danh lập tức bốc lên từ ngực!
Chị ta vớ luôn cái gối đập thẳng vào anh: “Ngủ ngủ cái gì mà ngủ! Ban ngày ban mặt không dậy đi làm, anh là lợn à!”
Chu Xuyên bị đập tỉnh, còn chưa kịp định thần thì đã ăn thêm một trận mắng như tát nước vào mặt. Sau một hồi mơ màng, anh ta cũng nổi giận: “Cô bị điên à? Tôi ngủ một giấc thì chọc gì đến cô nào?”
Từ sau khi bị mấy người bên nhà vợ đánh cho một trận, khí thế của anh ta đúng là yếu đi không ít. Nhưng mà vợ chồng sống với nhau, cãi vã cũng là chuyện thường như cơm bữa.
“Còn mặt mũi mà nói à! Anh có biết bây giờ cuộc sống của Chu Dã phong quang đến mức nào không? Anh là anh cả mà còn mặt dày nằm ngủ sao?”
Chu Xuyên sững lại: “Lại có chuyện gì ngoài kia nữa?”
“Chuyện gì à? Chuyện lớn đấy! Bây giờ người ta coi nó như phúc tinh, ai cũng muốn đến gần để cầu may!”
Chu Xuyên ngớ người, gì cơ? Đang nói cái gì vậy?
“Anh rốt cuộc có phải con ruột của bố mẹ anh không đấy?” Chị dâu Chu bắt đầu đánh giá anh ta từ đầu đến chân.
Câu nói vừa nhục vừa cay này khiến Chu Xuyên hoàn toàn phát điên, anh ta quát lớn: “Cô có ý gì đấy? Muốn ăn đòn à?!”
Thật ra chị dâu Chu cố ý nói vậy thôi. Chu Xuyên với Chu Dã là anh em ruột, không nghi ngờ gì cả. Nhưng chị ta thì không cam tâm, liền vặc lại: “Cùng một bố mẹ sinh ra, sao người ta thì có vận may ngút trời, việc tốt nào cũng đến tay, ai cũng khen là phúc tinh cao chiếu! Còn anh, làm anh cả mà chẳng thấy có chút biểu hiện gì hết!”
Càng nói càng thấy uất ức đầy bụng!
Chỉ mới mấy hôm trước, Chu Dã vào rừng, không chỉ mang về một đống thịt, còn có cả một tổ ong khổng lồ!
Thịt thì thôi, nhưng cái tổ ong kia lọc ra được khối mật ong, lại không đem đi bán, mà chia cho khắp nơi.
Nhà họ Trương, nhà họ Đào, rồi cả nhà đội trưởng, mấy nhà đó biết sống lắm!
Còn nhà chị ta thì sao? Đến mùi cũng không được ngửi!
Chu Xuyên thì chẳng biết trong lòng vợ đang ghen lồng ghen lộn, chỉ lầm bầm: “Mấy chuyện đó toàn phong kiến cả, phúc tinh với chả gì, toàn là chó ngáp phải ruồi!”
“Vậy anh cũng ngáp một cái cho tôi xem đi!”
Chu Xuyên nghĩ thầm: nếu tôi làm được, còn cần cô phải nói sao? Núi lớn tôi đã đi hết mấy lần rồi còn gì.
Nhưng cũng lười cãi nhau, anh ta lại nằm xuống ngủ tiếp.
Dạo gần đây thật sự mệt quá rồi, tranh thủ lúc này phải ngủ cho ngon. Anh ta đâu phải như thằng hai, có vợ thương, đến mùa gặt hè còn được ăn ngon. Còn mình thì nếu không tự thương lấy mình, chẳng mấy chốc sẽ bị coi như trâu ngựa mà vắt kiệt sức!