Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 109.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 04:45:02
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn xong bữa trưa thịnh soạn mà cháu dâu nấu, mợ liền xách một nửa chỗ trứng gà mang sang cho con dâu thứ, Trương Xảo Muội.
Trương Xảo Muội hơi ngại ngùng, nhưng đây là tấm lòng của mẹ chồng, nên cô cũng vui vẻ nhận lấy.
Sau khi đưa trứng xong, mợ cũng không vội về mà ngồi ở cổng nhà thím Trương tám chuyện.
Trước đây khi sang giúp Bạch Nguyệt Quý ở cữ, mợ và thím Trương đã rất hợp nhau.
Lần này sang chơi, cháu trai cháu dâu cũng giữ bà lại ở chơi vài hôm, bà cũng thấy vui lòng ở lại thêm vài ngày.
Mợ ngồi bên nhà họ Trương hơn một tiếng rồi mới quay về.
Sau đó nhờ Chu Dã bế Đâu Đâu với Đô Đô qua phòng tây để bà trông giúp. Chu Dã cũng sang ngồi trò chuyện cùng bà.
“Hồi mới sinh thì còn nhìn ra chút khác biệt, chứ giờ mà đặt hai đứa nằm cạnh nhau là mợ chịu, chẳng biết đứa nào với đứa nào nữa.” mợ nhìn hai anh em sinh đôi nằm cạnh nhau, cười hớn hở.
Hai bé đã hơn bốn tháng tuổi, ăn uống đầy đủ, lúc mới sinh Đô Đô hơi nhẹ cân hơn, nhưng giờ hai anh em trông giống nhau như đúc, trắng trẻo mũm mĩm.
Chu Dã bắt đầu truyền thụ tuyệt chiêu phân biệt:
“Cháu chỉ cho mợ cách phân biệt này, dái tai của Đâu Đâu to hơn chút, còn Đô Đô thì nhỏ hơn; mũi Đâu Đâu cao mà nhọn, Đô Đô thì hơi bầu một tẹo. Môi Đô Đô đầy đặn hơn, Đâu Đâu thì môi mỏng hơn. Còn ánh mắt thì dễ nhận ra nhất…”
Anh kể một hơi cả đống đặc điểm, nhưng mợ nghe mà mắt hoa chóng mặt, hoàn toàn không phân biệt nổi.
Nhưng cũng không trách bà, ngay cả thím Trương hay qua chơi còn thường xuyên nhìn nhầm kia mà.
Chỉ có bố mẹ ruột mới có thể nhận ra một cách thần kỳ đến vậy.
Hai bé ăn no ngủ kỹ, người sạch sẽ thơm tho, vừa ngáp xong đã lăn ra ngủ.
“Cháu cũng đi nghỉ đi.” Chu Dã cười nói.
“Cháu về phòng nghỉ đi, Đâu Đâu với Đô Đô để mợ trông.” mợ chưa chơi đã đời, nhất quyết giữ hai đứa nhỏ bên mình.
Chu Dã mỉm cười rút lui.
Về đến phòng, Bạch Nguyệt Quý cũng vừa viết xong một đoạn bản thảo.
“Vợ ơi, nghỉ chút đi, em cũng mệt rồi.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý không mệt, chỉ hơi buồn ngủ thôi, nên cũng định chợp mắt.
Kết quả là cái tên đàn ông thô lỗ này lại không chịu yên, ôm vợ mà dụi dụi.
“Anh làm gì đấy?” cô nhỏ giọng nói.
Chu Dã muốn làm gì ư? Tất nhiên là muốn “dính lấy vợ” rồi.
Bạch Nguyệt Quý không muốn, nhưng tên này bây giờ bản lĩnh tăng cao, chẳng mấy chốc đã hôn cô đến mụ mị đầu óc, đến lúc cô phản ứng lại thì… đã muộn.
Thế là hai người lại lặng lẽ trải qua một buổi trưa “ngọt ngào”.
Mợ ở phòng bên tất nhiên không biết hai đứa kia đang “nóng trong người”, giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện ấy,bà vẫn còn đang ôm hai đứa cháu ngủ ngon lành.
Tỉnh dậy, tưởng đâu chúng vẫn đang ngủ, hóa ra đã dậy từ sớm, đang nằm chơi ngón tay.
Mợ cưng muốn chết, nhưng không ngăn cản, cứ để hai bé chơi, còn mình thì ra ngoài rửa mặt.
Bạch Nguyệt Quý cũng đã dậy, đang ăn cà chua. Thấy mợ thức thì mời bà ăn cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-109.html.]
“Tiểu Dã đâu rồi?” – bà hỏi, vừa nhai cà chua.
“Anh ấy ra ngoài rồi ạ.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
Tên đó sau khi làm “chuyện xấu”, ngủ một giấc tỉnh dậy là lại tràn đầy sinh lực, lăn ra ngoài luôn rồi.
Chu Dã đang làm gì?
Anh đang đứng hóng hớt bên nhà họ Lý đấy!
Sau mấy tháng, cuối cùng bệnh viện huyện cũng cử người đến.
Họ mang theo cờ lưu niệm và một phong bì đỏ tới tặng bà đỡ Lý, người đã dạy phương pháp hô hấp sinh con vô cùng hiệu quả, các sản phụ sử dụng thời gian qua đều phản hồi rất tốt!
Bà đỡ Lý không có ở nhà, sáng sớm đã đi đỡ đẻ, nhưng may mà không xa, vừa mới đỡ xong thì được Lý Thái Sơn chạy đi gọi về.
Nhìn lá cờ vinh danh rực rỡ trong tay, mắt bà Lý đỏ hoe.
“Không cần tiền đâu, chỉ cần phương pháp này có thể giúp nhiều chị em sinh con bớt đau hơn là tôi mãn nguyện rồi.”
Bà vừa lau nước mắt vừa ôm lá cờ nói.
Có lá cờ này là đủ, bà thật sự rất yêu quý nó!
Hai y tá đến tặng cờ khen và phong bì đều xúc động trước tinh thần cống hiến vô tư của bà lão.
Tuy vậy, họ vẫn kiên quyết để bà nhận lấy: “Bà ơi, viện trưởng của chúng cháu đã dặn rồi, lá cờ này là của bà, phong bì này cũng là chút tấm lòng của bệnh viện. Hơn nữa bà cứ yên tâm, trong hồ sơ của bệnh viện đã ghi rõ, phương pháp thở hỗ trợ sinh này là do bà Hoàng Tiểu Miêu, chính là bà, truyền lại cho bệnh viện. Tên tuổi của bà nhất định sẽ được hậu thế biết đến, và biết ơn sự cống hiến vô tư của bà.”
“Còn… còn phải truyền lại để đời sau đều biết đây là phương pháp thở của bà nội tôi á?” – Lý Thái Sơn đứng bên há hốc mồm.
Y tá gật đầu: “Tất nhiên rồi ạ, bộ phương pháp này tuy đã truyền cho bệnh viện sử dụng, nhưng vẫn là của bà. Bệnh viện sẽ ghi tên bà vào hồ sơ. Hơn nữa, bệnh viện cũng cam kết, sau này nếu bà có đau đầu, cảm sốt hay phải đến bệnh viện điều trị, tất cả chi phí đều sẽ do bệnh viện chi trả, bà không phải bỏ ra một đồng nào.”
Nói rồi, họ trao thư cam kết của bệnh viện cho bà Lý.
Thế là bà Lý không chỉ nhận được một lá cờ khen, một phong bì, mà còn có cả quyền ghi tên, cùng những quyền lợi đặc biệt do bệnh viện dành riêng cho bà.
Lần này thì thật sự là danh tiếng lẫn lợi ích đều đủ cả rồi.
“Khách sáo quá, khách sáo quá rồi…” bà Lý cảm động, liên tục nói.
Ban đầu bà chỉ muốn truyền lại phương pháp thở để giúp thêm nhiều người, không ngờ bệnh viện lại hồi đáp nhiều đến vậy.
Sau khi hai y tá rời đi, mấy bà cụ hàng xóm đang tụ tập xem náo nhiệt thật sự không giấu được sự phấn khích.
“Bà Lý ơi, cuối cùng cũng rạng rỡ tổ tông quá trời!”
“Chứ sao nữa, cái lá cờ này mà treo trong nhà, ôi chao, khiến người ta ghen tỵ muốn chết!”
“Nếu mà tôi được như bà, giờ có nhắm mắt tôi cũng cam lòng!”
“Đúng là nở mày nở mặt cho chị em phụ nữ tụi mình quá!”
“Y như ông đội trưởng ngày xưa, hên đến mức không đỡ nổi luôn!”
“…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Mọi người đang nói sôi nổi, thì Lý Thái Sơn bỗng chen vào: “Tất cả cũng nhờ vào anh Dã của tôi đấy chứ, nếu không phải anh ấy kiên quyết đưa chị dâu đến bệnh viện, lại còn bắt tôi dẫn bà nội theo nữa, thì làm gì có chuyện bệnh viện công nhận bà nội tôi chứ? Bà nội có là thiên lý mã, cũng cần gặp được người nhìn ra tài năng chứ. Bà nội làm đỡ đẻ cả nửa đời người rồi, ngoài lần này theo anh Dã đi viện thì chưa từng tới bệnh viện bao giờ đâu!”
Cả nhà họ Lý đều mang vẻ mặt hãnh diện, nhưng cũng không nhịn được mà thầm nghĩ: “…Thế rốt cuộc cậu họ Lý hay họ Chu đấy?”