Rất nhanh, Bạch Nguyệt Quý xong việc, thấy mợ mang theo bao nhiêu là trứng gà, khỏi khổ:
“Mợ ơi, mợ mang nhiều trứng thế ? Ăn hết là hỏng đấy ạ.”
Vừa là bà nỡ ăn trứng ở nhà, để dành, thậm chí còn đổi từ nhà khác về nữa.
“Phân nửa cho cháu, phân nửa cho nhà thông gia.” mợ .
Mấy hôm vợ chồng con trai bà về thăm cũng mang ít lương thực về .
Bạch Nguyệt Quý rót một ly nước mật ong đưa cho bà:
“Lần mợ qua, đừng mang gì cả, chỉ cần mang theo quần áo là . Mợ thích đến ở chơi, cháu với Chu Dã mừng còn kịp nữa là.”
Lời khiến mợ cảm động vô cùng, thật hiền:
“Mợ nhớ , mang nữa.”
Bạch Nguyệt Quý :
“Hôm qua Chu Dã là hôm nay chị dâu cả cũng sang, cháu thấy ạ?”
“Không qua nữa.” mợ đáp thẳng, hề che giấu.
“Nghe hai đứa sống kiểu đó để dành tiền, sợ nhờ vả, nên chắc cũng chẳng còn nhiệt tình qua nữa .”
Mợ thẳng, định bênh con dâu , cũng nhắc Trương Xảo Muội để cháu trai cháu dâu mà đừng mang lòng dâng cho quý trọng.
Trong lòng bà, cô con dâu cả chẳng bằng nổi cháu trai với cháu dâu chút nào, đúng kiểu vong ân bội nghĩa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý sững một lúc bật :
“Thế thì mặc kệ ạ.”
Mợ còn thêm:
“Lúc mợ về, cũng từng hai đứa vài câu…”
Nguyệt Quý ngay:
“Mợ khỏi , hôm qua Chu Dã nhắc một chút là cháu hiểu . Mợ là thương chúng cháu mà.”
Cô kiểu điều, hiểu lòng mợ chứ?
Nhà cô sống là điều ai cũng thấy, nên cần cớ để “giảm bớt” một chút, họ tiêu xài hoang phí, chẳng để dành gì, để lỡ chuyện cũng chẳng ai kỳ vọng.
Vậy thì thiên hạ sẽ thấy an lòng hơn.
Mợ rạng rỡ.
Hai đang chuyện thì Chu Dã từ ngoài đẩy xe về, chở theo cả Đâu Đâu với Đô Đô, chủ yếu là vì Đô Đô tè ướt quần òa lên.
“Mợ ơi.” Chu Dã chào.
trong mắt mợ lúc còn thấy cháu trai , ánh bộ dồn hết lên hai đứa bé mập mạp trắng trẻo !
“Ôi chao, hai cục cưng của bà đây mà!” mợ nhào tới bế lấy Đô Đô đang mếu máo
“Đây là Đâu Đâu Đô Đô thế?”
“Là Đô Đô ạ.” Chu Dã đáp.
Mợ mà xót:
“Sao con? Đói bụng ?”
“Không ạ, chỉ là tè ướt thôi.” Chu Dã đáp.
Mợ nhanh tay cho bé cái tã thơm tho khô ráo, mặc xong là Đô Đô lập tức nín , còn nhe răng với tã cho .
Nụ mợ như tan chảy.
Mà mợ cũng thiên vị, cưng Đô Đô thì cũng thương Đâu Đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-108.html.]
Bà kiểm tra tã của Đâu Đâu, thấy vẫn khô ráo thì cũng cho bé luôn.
Bạch Nguyệt Quý thấy ngại, lẽ mợ sang chơi bắt bà mấy việc . mợ phiền, bà còn thích là đằng khác, vì xem hai bé như cháu ruột mà cưng chiều.
Đâu Đâu tè xối xả khi bà đang huýt sáo, b.ắ.n thẳng ngoài.
“Ôi chao, thằng nhỏ Đâu Đâu nhà bản lĩnh quá !” mợ bật khen lấy khen để, vui vẻ hết chỗ .
Người già mà, ai cũng yêu trẻ nhỏ, đặc biệt là mấy bé trắng trẻo mũm mĩm, thôi là thấy đầy sức sống .
Mà lời chơi , nhà chú thím Trương là ví dụ sống.
Trước khi Trương Xảo Muội lấy chồng, chú thím Trương sống cũng tạm thôi, nhưng thiếu hẳn sức sống.
Từ khi Trương Xảo Muội lấy Cố Quảng Thu dọn về ở chung, ông bà bỗng tươi tỉnh hẳn.
Đến khi tin cô mang thai, hai ông bà cứ như uống canh gà hầm thuốc bổ, tinh thần phơi phới, cả như trẻ chục tuổi.
là trẻ nhỏ mang đến sức sống và hi vọng cho cả một mái nhà.
Còn mợ thì thương yêu hai bé như cháu đích tôn, mà vui cho ?
Đâu Đâu cũng cảm nhận sự thiết từ mợ, nên ngoan ngoãn để bà bế bồng nựng nịu.
“À mà, mợ ơi, chị dâu cùng mợ ạ? Hôm qua cháu qua chơi, chị còn nhất định sẽ cùng mợ mà.”
“Do con dâu của cả cháu đấy, Chu Hữu Mai, hôm qua kéo tám chuyện. Tám xong thì chẳng nữa cả.” mợ lắc đầu kể
“Hôm qua thằng Quảng Hạ còn dặn mợ mang cá qua đây, kết quả là nó lén giấu mất ! Trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết !”
Chu Dã xong phá lên:
“Hôm qua thấy chị còn nhiệt tình quá trời, cháu còn đoán chắc là vợ chồng con ‘xài hao’ tới mức nào chứ. Ai ngờ mới xúi vài câu lưng luôn .”
“Anh kiểu đó là hả hê nỗi khổ của khác đấy.” Bạch Nguyệt Quý liếc nhẹ.
“Không .” mợ khẽ.
“Nó là kiểu như đấy, gả nhầm nhà , đáng lẽ gả qua hai nhà mới đúng.”
Thực bà còn chẳng nhắc đến nó là con dâu , quá thực dụng, khiến bà hổ thôi.
Chu Dã càng sảng khoái, sang bảo:
“Mợ ơi, nếu mợ với già , nhất định dọn qua đây sống với chúng cháu nhé. Cháu sẽ xây thêm phòng, hai qua ở thoải mái luôn!”
“Nói xàm, đời nào để cháu nuôi!” mợ mắng yêu một câu, nhưng trong lòng thì cảm động lắm .
“Chuyện gì chẳng cần đầu tiên chứ. Dù là cháu, nhưng chỉ cần giúp thì cháu sẵn lòng thôi mà.” Chu Dã sang vợ hỏi,
“Vợ ơi, em đồng ý ?”
“Dạ đồng ý chứ. Lúc đó Đâu Đâu với Đô Đô ông bà đưa đón học, tụi nhỏ sướng nhé.” Bạch Nguyệt Quý tươi.
Mợ cảm động thật sự:
“Yên tâm, còn sớm mà. Với dù mợ già , cũng đến nỗi để nó bắt nạt .”
Còn lâu bà mới để con dâu cả bắt nạt! Bà vẫn còn tỉnh táo lắm!
“Chuyện gì cũng nhịn , nhưng nếu ai dám bắt nạt mợ thì cháu là đầu tiên bỏ qua!” – Chu Dã quả quyết.
Mợ vui vẻ.
Chu Dã tiếp tục trò chuyện với bà, còn Bạch Nguyệt Quý thì bếp chuẩn cơm trưa.
Lâu mợ mới sang chơi, tất nhiên một bữa thật ngon để tiếp đãi.
Cô chiên một đĩa trứng gà rừng, xào với dưa leo hái từ vườn.
Thêm một món khoai tây chua cay thái sợi, một đĩa cải xanh xào mỡ heo, vài miếng tóp mỡ béo ngậy, thơm ngậy, rau cũng giòn ngọt.
Cuối cùng là canh cà chua trứng, đơn giản mà thanh mát.
Món chính là bánh bao bột ngô trộn với nửa phần bột mì trắng, mềm thơm, no bụng.