Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 107.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 04:13:24
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vợ Quảng Hạ sững lại một chút, “Chị có ý gì vậy?”

Chu Hữu Mai liền đem những chuyện mình nghe từ mẹ chồng kể lại hết cho cô ta nghe.

Thấy vợ Quảng Hạ sững sờ, chị ta mới nói tiếp:

“Cô nghĩ thử xem, nếu bên đó thật sự tốt lành gì, thì bên nhà tôi và cô có đến nỗi không qua lại thân thiết không? Là vì chú ba và thím ba thương cháu trai, nên mới không chê thôi. Chứ thật có chuyện gì, chú thím ấy cũng phải đứng ra lo liệu hết. Giờ hai nhà cũng tách riêng rồi, tính ra cũng là hai nhà, nếu có chuyện thật thì cô cũng phải góp phần giúp chứ, ai bảo nhà cô đang ăn lộc nhà người ta?”

Vợ Quảng Hạ nhịn không được:

“Cái này… chẳng lẽ không đúng sao? Một tháng hai mươi đồng cơ mà, nhiều thế kia, ăn sao cho hết?”

Với cô ta mà nói, một tháng hai mươi đồng là con số khổng lồ, dù có cố cũng ăn không hết.

Lúc chia nhà, nhà cô ta cũng chẳng được bao nhiêu, vậy mà người ta một tháng kiếm hai mươi đồng?

Bây giờ nghe bảo, hai mươi đồng ấy tiêu sạch trơn rồi?

“Chẳng phải cô cũng nghe Triệu Mỹ Hương nói sao?”

Triệu Mỹ Hương kể nhà Chu Dã vài ngày lại g.i.ế.c gà hầm gà, trứng thì ngày nào cũng ăn, bánh bao, bánh mì trắng thì thay đổi liên tục…

Cổ họng vợ Quảng Hạ khô khốc:

“Chắc… chắc chỉ là khoác lác thôi chứ?”

“Khoác cái gì mà khoác, toàn là thật đấy! Cả vợ của Chu Xuyên còn nói nữa, anh ta còn tưởng em trai sắp phát tài, chạy đến giúp xây tường mất nửa tháng, kết quả còn suýt nữa bị vay tiền mua sữa và bình sữa. Con nít nhà đó đúng là ‘ngậm thìa vàng’ từ trong bụng mẹ!”

“Còn lúc ở cữ, ngày nào cũng ăn trứng gà, hầm gà, chân giò hầm các kiểu, cô nghĩ người ta bịa ra chắc?”

“Tất cả là thật đấy!”

“Thím ba sau khi chăm tháng cữ xong còn béo lên một vòng, toàn là ăn mà ra cả!”

“Mấy đồng đó từ đâu ra? Không phải do vợ trí thức của cậu ta kiếm à? Mà với cái kiểu tiêu xài như thế, đừng nói hai mươi đồng, ba mươi đồng cũng chẳng đủ! Một xu cũng đừng mong để dành! Mà cô còn mong sau này họ phát đạt rồi giúp đỡ cô nữa chứ?”

“Năm nay thời tiết thuận thì không sao. Chứ lỡ năm nào mất mùa, cô muốn rút lui cũng chẳng dễ đâu!”

“…”

Vợ Quảng Hạ chẳng biết mình về đến nhà thế nào, trong lòng lạnh buốt như băng.

Cô ta thật sự không nghi ngờ lời Chu Hữu Mai.

Tính nết nhà bác cả cô hiểu rõ quá mà, đứa cháu giỏi giang như vậy, họ sao có thể đứng nhìn mà không can dự?

Trước đây cô ta còn lấy làm lạ, nghĩ hai nhà đó cũng ‘có khí phách’ đấy chứ!

Ai ngờ đâu… là bởi vì họ sớm biết Chu Dã chẳng phải dạng gì khá khẩm!

Không vui! Cực kỳ không vui!

Tâm trạng vợ Quảng Hạ lúc này… chẳng khác nào tưởng rằng thân thích là đại gia tỷ phú, bản thân cố gắng nịnh nọt lấy lòng, mong có ngày nhặt được tí “rơi rớt”.

Ai ngờ đâu… người đó là con nợ bạc tỷ!

Chỉ khác một chữ mà cách nhau một trời một vực!

Tối hôm đó, vợ Quảng Hạ trằn trọc mãi không ngủ nổi, lăn qua lăn lại như cá khô.

“Em làm gì đấy? Trở qua trở lại mãi có cho người ta ngủ không?” Quảng Hạ bực mình.

“Em nói anh nghe chuyện này…” cô ta lật người, nghiêng đầu.

“Mai nói được không?”

“Không được! Nhất định phải nói bây giờ!” không nói thì tối nay cô ta khỏi ngủ!

“Rồi rồi, nói đi!” Quảng Hạ càu nhàu, vợ anh ta đúng là nhiều chuyện thật.

Vợ anh ta thử thăm dò:

“Những gì Triệu Mỹ Hương nói… có thật không?”

“Cô ta nói nhiều lắm, em hỏi chuyện nào?”

“Chuyện nhà Chu Dã ấy, nào là ngày nào cũng hầm thịt ăn, rồi bánh bao bánh mì trắng này nọ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-107.html.]

Nghe tới đó, Quảng Hạ nhếch mép:

“Chắc là thật đấy.” em họ đúng là biết hưởng thụ, anh ta còn có phần ghen tị.

“Ăn uống kiểu đó thì tiền đâu cho đủ?”

“Em lo làm gì? Không liên quan đến mình, tiền của nó, nó tiêu sao là quyền của nó.” Quảng Hạ nói. Nếu mà anh ta có tiền vậy… chắc cũng không nỡ tiêu dữ thế.

Dù sao cũng là người lớn hết rồi, hai vợ chồng người ta sống sao, anh ta cũng không can thiệp.

Còn nếu sống không ra gì, bố mẹ của nó tự khắc sẽ nhắc nhở.

“Không liên quan thì không liên quan, nhưng tiêu kiểu đó thì chắc gì để dành được đồng nào? Nhỡ mà gặp năm mất mùa như mười ba năm trước, lúc đó không phải lại trông vào nhà mình giúp chắc?”

Cố Quảng Hạ bèn đáp như lẽ đương nhiên:

“Chúng ta là người thân, đến lúc thật sự gặp chuyện thì chắc chắn phải đùm bọc lẫn nhau chứ.”

Nhưng thật ra trong lòng anh ta nghĩ chẳng đến mức ấy. Em họ nhìn thì có vẻ lêu lổng, nhưng từ trước đến nay chưa từng khiến ai phải lo lắng điều gì. Anh ta với Quảng Thu còn cộng lại chưa bằng một nửa sự lanh lợi của cậu ta.

Vợ Quảng Hạ tức muốn nổ phổi, cô ta biết ngay cái đồ xui xẻo này sẽ nói thế mà!

“Tại sao chứ?!” cô ta nghiến răng ken két.

“Tại sao nó đang ăn ngon mặc đẹp thì mình chẳng được thơm lây, mà đến lúc có chuyện thì mình lại phải gánh giùm?!”

Cố Quảng Hạ sửng sốt:

“Em uống nhầm thuốc à? Sao bỗng dưng nổi nóng vậy?”

“Em mặc kệ, nói chung từ giờ anh bớt qua lại với nó cho em!”

Cố Quảng Hạ: “… Em có bị gì không đó?” ban ngày còn khen Chu Dã hết lời, còn bảo mai muốn đi thăm họ hàng cơ mà.

Vợ anh ta cười lạnh:

“Em bị đấy, mà còn bị nặng nữa cơ!” lại còn bị mấy đồng tiền kia làm mờ mắt, suýt nữa quên mất rằng có để dành được tiền mới là quan trọng!

Rồi cô ta kể lại toàn bộ những gì Chu Hữu Mai nói cho chồng nghe.

Cố Quảng Hạ: “…”

“Nghe chưa? Từ nay mà anh còn thân thiết với nó, thì liệu hồn với em!” cô ta đe dọa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hôm sau, vợ Quảng Hạ chui rúc trong phòng, cái chậu nuôi cá cũng bị cô xách vào giấu từ sáng sớm!

Có vứt đi cô cũng không muốn để Chu Dã ăn!

Mợ của Chu Dã vốn còn đang chờ cô con dâu chuẩn bị đi cùng, nào ngờ con trai lại về bảo:

“Vợ con nói hôm nay không đi nữa.”

“Mới hôm qua còn bảo đi, giờ lại thôi là sao?” mợ hỏi.

Cố Quảng Hạ xấu hổ không biết trả lời sao. Nhưng anh không nói thì hàng xóm đã kịp buôn chuyện:

“Hôm qua thấy con dâu bác lén lút nói chuyện với Chu Hữu Mai suốt buổi đấy.”

Mợ Chu Dã là người thông minh, nghe đến tên Chu Hữu Mai là bà hiểu ngay.

Lại thêm chuyện con dâu vừa mới nôn nóng đòi đi thăm cháu trai, hôm nay lại bỗng dưng không đi, bà chỉ cười lạnh một tiếng, chẳng nói gì thêm.

Bà bèn xách trứng gà, tự mình sang nhà cháu ngoại chơi.

“Nguyệt Quý, chỉ có một mình cháu ở nhà thôi à?” mợvừa bước vào sân, thấy cửa không đóng, liền đi vào. Vừa thấy cháu dâu, mợ lập tức cười tươi hỏi.

Bạch Nguyệt Quý đang tưới nước cho cà chua, thấy mợ đến cũng mừng rỡ:

“Cháu ở nhà một mình ạ, Chu Dã đưa Đâu Đâu với Đô Đô đi chơi rồi, cũng không biết đi đâu. Mợ ngồi chơi chút, để cháu tưới nốt mấy cây này rồi vào ngay.”

Mợ ngồi xuống cái ghế nhỏ ngoài sân, nhìn hàng rau củ xanh mướt, cười vui vẻ:

“Mới chớp mắt mà chúng nó lớn hết cả rồi, đủ ăn rồi đấy nhỉ?”

“Vâng, giờ ngày nào cũng có rau củ quả tươi để ăn, ngon lắm mợ ạ.”

Bạch Nguyệt Quý vừa tưới cây vừa tươi cười đáp.

Đúng là rau củ sạch, không hóa chất, lại do chính tay mình trồng, ngon ngọt, tươi non, y như rau hữu cơ vậy!

Loading...