Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 106.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 03:44:25
Lượt xem: 146
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Lý Thái Sơn mang mật ong đi tặng bạn gái, thì Chu Dã cũng xách ít đồ tốt về thăm cậu mợ của mình.
Một hũ to đầy mật ong rừng, thêm một con thỏ rừng đã ướp muối sẵn.
Trời hè nóng nực, nếu g.i.ế.c xong mà không ướp muối ngay thì thịt sẽ hỏng mất.
Đến lúc ăn, chỉ cần cắt ra hầm với khoai tây thôi, không cần nêm nếm gì cũng thơm phức, khoai hầm mềm, bùi, cực kỳ đưa cơm.
Lúc anh đến, mợ đang ngồi trước cửa tán gẫu với mấy người hàng xóm.
“Mợ ơi.”
“Ồ, cháu đến rồi à?” mợ thấy cháu trai thì vui lắm, nhìn cái túi anh xách theo liền hỏi:
“Lại mang gì đến vậy?”
“Cháu săn được hai con thỏ, nhà cháu ăn không hết, mang một con qua biếu mợ và cậu.” Chu Dã cười nói.
Con thỏ ở nhà tối qua đã được vợ anh làm món thỏ kho đỏ, thơm ngon không chê vào đâu được.
Tối qua anh ăn đến no căng, sáng nay dậy lại tiếp tục “làm một trận lớn” nữa!
“Nhà còn thịt để ăn không hết, sướng thật!” mấy người hàng xóm trầm trồ:
“Đúng là hiếu thuận, cháu nó lo cho ông bà như con ruột ấy chứ.”
“Cháu xem cậu mợ như bố mẹ cháu mà.” Chu Dã cười đáp.
Mợ cười vui rạng rỡ, chào tạm biệt hàng xóm rồi đưa cháu vào nhà.
“Vợ cháu dạo này sao rồi? Mợ cũng đang để dành trứng, tính rảnh rỗi vài hôm nữa sang thăm.”
Chu Dã cười khổ:
“Mợ sang chơi là quý rồi, nhưng đừng mang gì hết. Hôm qua cháu mới lên núi lượm được nửa sọt trứng gà rừng, mợ tới chơi tay không cũng được, chỉ cần mang theo đồ thay thôi, mấy thứ khác nhà cháu đủ cả rồi.”
Mợ cười, nhìn thấy cái hũ anh ôm trong tay:
“Cái này là gì nữa vậy?”
“Mật ong rừng đó mợ.” Chu Dã đưa hũ cho bà “Mợ cất kỹ vào, thi thoảng pha nước ấm uống với cậu cho mát cổ, bổ phổi.”
Mợ mở nắp ra nhìn, hũ mật to thế này làm bà giật mình:
“Cháu mang hết mật ong qua đây rồi à?”
“Không đâu, tổ ong lần này to lắm, lọc ra được mấy hũ. Cháu còn đem cho chú Trương một hũ nữa mà.”
Mợ cười tít mắt.
“Cậu đâu rồi ạ?”
Giọng cậu Cố vang lên từ sân sau:
“Đây này!”
Chu Dã quay đầu cười:
“Cậu về rồi đấy à.”
Cậu Cố nhìn thấy anh mang nhiều đồ đến thì nhăn mày:
“Mang gì nữa thế, giữ lại mà dùng!”
“Nhà cháu còn nhiều lắm.” Chu Dã cười “Anh Quảng Hạ với mấy đứa nhỏ đâu rồi ạ? Về bên ngoại à?”
“Không, nó mang lưới đi đánh cá rồi. Còn hai đứa nhỏ thì chẳng biết chạy đi chơi ở xó xỉnh nào nữa.”
Mợ định mang hũ mật vào cất, cậu Cố vừa thấy liền nói:
“Pha cho tôi một ly uống thử.”
Mợ liền pha ba ly mật ong mát lạnh.
Ba người vừa uống mật ong vừa ngồi tán gẫu, đúng lúc chị dâu – vợ Cố Quảng Hạ – từ ngoài về.
Vừa thấy Chu Dã là cười tươi:
“Em họ qua à? Vợ em dạo này thế nào? Hai đứa nhỏ khỏe không?”
“Vợ em khỏe lắm, hai đứa con cũng tốt lắm. Cảm ơn chị đã hỏi.” Chu Dã cười đáp.
Ấn tượng của anh về chị dâu này chỉ bình bình, nhưng dù sao cũng là vợ anh họ. Khi chị ta “lên cơn” thì anh không chấp, nhưng nếu chị ta cười nói tử tế, thì anh cũng không thể làm lơ, dù sao cũng phải “nể mặt sư mà tha cho tiểu hòa thượng”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-106.html.]
“Chị đang tính hối mẹ chồng sang thăm hai đứa mấy hôm, chị cũng chưa gặp vợ em và hai bé sinh đôi, phải tranh thủ sang chơi mới được!”
Chu Dã nhìn vẻ mặt niềm nở của chị ta, thầm nghĩ:
“Chắc là mợ cả với mợ hai chưa kịp kể chị dâu nghe chuyện ‘hai vợ chồng chúng em là cái hố’ nhỉ?”
Nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười:
“Được thôi, mấy hôm nay cũng rảnh, mợ với chị qua chơi, em sẽ thịt gà nấu trứng chiêu đãi.”
“Thôi khỏi phiền thế!”chị dâu rất vui, cười rồi hỏi tiếp:
“Hôm trước chị thấy Triệu Mỹ Hương bảo, mấy hôm trước vợ em lại nhận được nhuận bút nữa hả?”
Anh không nói gì.
Mợ liếc con dâu một cái:
“Con hỏi chuyện đó làm gì?”
Chị dâu bắt đầu đổ thừa:
“Con đâu có hỏi, là Triệu Mỹ Hương tự nói đó chứ. Cô ta bảo em họ sống sung sướng như thần tiên, đi gặt hè mà bữa ăn nhìn ngon phát them, nào là cơm trắng, nào là bánh bao bột mì, cô ta kể hết.”
“Không có đi hỏi người ta thì sao họ kể cho nghe?” mợ hiểu rõ con dâu mình lắm!
Mặt vợ Quảng Hạ hơi mất tự nhiên, đúng là chị ta có chạy sang dò hỏi khi nghe nói Triệu Mỹ Hương về quê thăm họ hàng.
Mà Triệu Mỹ Hương thì cũng chẳng phải người kín miệng, hỏi gì nói nấy.
Chu Dã lúc này liền cười nói:
“Chị Triệu ấy ai mà chẳng biết? Cứ chuyện nhà tôi là quan tâm lắm. Nhà lại gần, hễ có gì xảy ra là cả đội sản xuất đều biết, còn lan nhanh hơn cả loa phóng thanh nhà đội trưởng.”
Vợ Quảng Hạ được lời bèn phụ họa:
“Đúng đúng, cô ta là kiểu người như vậy.”
“Cháu Dã mang thỏ qua, con chặt con này đi rồi chia nửa.” mợ cũng chẳng buồn khách sáo, đưa thỏ cho con dâu.
Từ khi chia nhà thì mỗi nhà tự ăn riêng. Trước kia mợ từng qua chăm Bạch Nguyệt Quý ở cữ, thì cậu mới giao khẩu phần ăn cho vợ Quảng Hạ nấu luôn.
Sau đó Quảng Hạ nói ăn chung cũng được, đỡ vất vả.
Nếu là trước kia, chưa nghe chuyện tiền nhuận bút, chắc vợ Quảng Hạ không tình nguyện nấu đâu, dù chỉ là làm phụ.
Nhưng giờ thì khác, chị ta biết Chu Dã là người rất hiếu thảo, vợ anh lại có năng lực, nên đương nhiên phải giữ thể diện cho đàng hoàng.
Chỉ là mợ không thích. Đã chia nhà rồi thì cứ theo đúng nếp sống riêng.
Trước kia cậu phải qua ăn là vì bất đắc dĩ, giờ mợ về rồi thì tự nấu.
Vợ Quảng Hạ thấy con thỏ mập ú thì mắt sáng lên, quay sang cười với Chu Dã:
“Thế này thì khách sáo quá, còn mang thịt thỏ đến! Đáng lẽ để phần cho vợ cậu bồi bổ mới phải, còn phải nuôi con nữa mà.”
“Nhà em vẫn còn mà.” Chu Dã cười nhẹ nhàng.
Vợ Quảng Hạ liền mang con thỏ đi chặt thịt.
Con thỏ này cực kỳ mập, đã được làm sạch lông và nội tạng, mà vẫn còn khoảng năm, sáu cân thịt, chia đôi thì ít nhất cũng được hai, ba cân.
Tới khi Quảng Hạ thu lưới về nhà thì Chu Dã đã rời đi.
Cậu mợ định giữ anh lại ăn trưa rồi về, nhưng Chu Dã không ở lại.
Bữa trưa hôm ấy, cả nhà được một bữa thỏ hầm khoai tây thơm nức mũi.
Cậu mợ ăn riêng, còn bên này là nhà Quảng Hạ gồm vợ chồng anh và hai đứa con cùng ăn.
Cả bốn người ăn đến bóng nhẫy môi mồm, thật sự rất hài lòng.
“Về trễ quá, không thì anh còn bảo nó mang cá về nữa.” – Quảng Hạ nói.
Vợ anh tiếp lời:
“Ngày mai em với mẹ qua đấy, tiện tay mang cá qua luôn.”
Nhưng ý định này nhanh chóng thay đổi, vì chiều tối, chị ta bị con dâu của cậu cả Cố – Chu Hữu Mai – kéo ra một góc nói chuyện.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi nghe nói trưa nay nhà cô ăn thịt à? Là thỏ Chu Dã mang tới?”
“Đúng vậy.” vợ Quảng Hạ gật đầu.
“Tôi vốn không định nói, nhưng không thể để cô cứ bị người ta lừa mãi thế.” Chu Hữu Mai nói.