Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 104.

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:55:25
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh định vào rừng một chuyến, cậu có đi không?”

Bây giờ đang giữa mùa hè, trong núi có rất nhiều đặc sản, anh phải vào kiếm ít đồ ngon về bồi bổ cho vợ.

“Đi chứ đi chứ!”

Vừa nghe đến chuyện này, Lý Thái Sơn làm sao từ chối nổi, cậu ta chỉ mong được đi rừng cùng anh Dã thôi ấy chứ!

Thế là hôm sau, Chu Dã cùng Lý Thái Sơn lên đường vào rừng.

Ban đầu còn định rủ Cố Quảng Thu đi cùng, nhưng anh ấy vừa đưa Trương Xảo Muội về nhà họ Cố, sau vụ gặt hè phải gửi ít lương thực mới về cho cậu mợ bên đó.

“Cậu mang cái bao tải to thế kia làm gì?”

Chu Dã mang theo đòn gánh, sọt tre, liềm… nhìn thấy Lý Thái Sơn không chỉ đeo sọt mà còn xách thêm bao tải rắn to đùng.

Lý Thái Sơn đáp: “Em nghĩ nhỡ đâu gặp được thứ gì ngon, thì có cái mà đựng luôn chứ!”

Chu Dã: “…”

Thằng em này đúng là đặt niềm tin kỳ lạ vào anh, đến bản thân anh còn không lạc quan đến thế.

Nhưng không ngờ, họ thật sự gặp được thứ quý trong rừng sâu, một tổ ong rừng khổng lồ!

“Em biết ngay mà, em biết ngay mà!” – Lý Thái Sơn kích động không thôi.

Trước đây đi rừng với Vương Nhị Anh xui xẻo thì chẳng kiếm được gì, còn bị ong đốt sưng mặt như đầu heo!

Vậy mà đi với anh Dã, phát hiện luôn một tổ ong rừng to khủng khiếp, từ cành cây chạm thẳng xuống đất!

Bao nhiêu mật đây? Bao tải caạu mang theo có đủ đựng không?

“Có gì đó không đúng, tổ ong to thế này mà sao chẳng thấy con ong nào?” Chu Dã thấy lạ, chỉ có lác đác vài con ong quanh đó, quá bất thường.

Tới gần nhìn kỹ, liền phát hiện, có rất nhiều kiến trên mặt đất!

Bị đàn kiến nhắm đến rồi!

Kiến cũng là kẻ thù lớn của ong, một khi bị kiến tấn công, ong sẽ hoảng loạn bỏ tổ đi nơi khác.

Tổ ong này chắc cũng vừa mới bị bỏ lại, vì số lượng kiến chưa quá nhiều.

“Anh Dã, tổ ong này mang về bán được bao nhiêu tiền thế?” Lý Thái Sơn lấy bao tải ra, vừa hỏi vừa hí hửng.

“Bán gì mà bán, để lại ăn!” Chu Dã nhận lấy cái bao xem xét, “Bao này sạch chứ?”

“Yên tâm, em linh cảm hôm nay nhất định có thu hoạch lớn, nên cố ý lấy bao mẹ em đã giặt sạch cất kỹ!”

Chu Dã còn ngửi thử, may là bao sạch, không có mùi lạ.

“Đi thôi, lát nữa quay lại lấy mật, giờ đi săn tiếp đã.” Anh trả bao lại.

“Thu hoạch vậy là quá lớn rồi, còn đi săn nữa sao?” Lý Thái Sơn nói, chỉ riêng tổ ong này mang về đã đáng công rồi.

“Vào rừng là để săn mà.”

“Nhưng để tổ ong ở đây, nhỡ có người tới nhận vơ thì sao?” Lý Thái Sơn luyến tiếc.

Chu Dã đáp: “Vậy cậu ở lại trông, anh đi săn.”

Hiếm khi có dịp vào rừng, sao có thể chỉ mang tổ ong về, chưa có tí thịt nào cơ mà.

“Anh Dã, anh có chia phần cho em không đấy?” Lý Thái Sơn nhìn anh với ánh mắt đáng thương.

“Còn phải xem tôi săn được bao nhiêu. Nhiều thì chia, ít thì khỏi.”

Nghe vậy là Lý Thái Sơn yên tâm, anh Dã mà vào rừng thì lo gì không có thịt!

Chu Dã đi hơn ba tiếng mới quay lại.

Trên đòn gánh là hai con thỏ rừng béo núc, cùng với bảy tám con gà rừng được buộc gọn bằng dây mây.

Trong sọt tre còn có nửa sọt trứng gà rừng, chiến tích của sáu ổ gà rừng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-104.html.]

Mấy con gà rừng này ăn hạt rừng và côn trùng nên đẻ khỏe cực kỳ.

Anh đã kiểm tra kỹ, ngoài hai quả trứng hỏng bị bỏ lại thì tất cả đều dùng được!

Trong lúc anh đi săn, Lý Thái Sơn ở lại ngồi canh tổ ong, thậm chí còn ôm thân cây ngủ gật một lúc.

Nghe thấy tiếng động tỉnh dậy, vừa vặn thấy anh Dã gánh đống chiến lợi phẩm quay về.

Cậu ta nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, từ trên cây nhảy xuống:

“Anh Dã, nhiều thịt vậy ạ! Em muốn một con thỏ!”

“Cậu mơ à, thỏ tôi giữ lại một con, còn một con đem về cho cậu mợ tôi. Cho cậu hai con gà rừng là được rồi.”

“Thế cũng được!” Lý Thái Sơn cười hề hề.

Chu Dã đã săn xong số mồi cần thiết.

Thế là hai người liền dùng liềm từ từ cắt tổ ong rừng khổng lồ kia xuống, bỏ vào bao tải.

Còn đàn kiến phía dưới thì chẳng có phản ứng gì, vì đã bị lớp mật ong đổ trúng làm cho mê man, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý hai người “vét của” này nữa.

Mang theo bao nhiêu đồ như vậy, hai người bắt đầu xuống núi.

Vì mật ong thấm ra ngoài bao tải khiến cả cái túi dính dính rất khó chịu, nên Chu Dã… thẳng tay bắt Lý Thái Sơn vác luôn.

Lý Thái Sơn miệng ngậm một miếng mật ong, bị anh Dã sai bảo thì hoàn toàn không phàn nàn, cam tâm tình nguyện.

Cậu ta đã xác định cả đời này đi theo anh Dã rồi.

Không mong được ăn thịt cùng anh Dã, chỉ cần anh ấy có thịt, thì mình uống chút canh cũng đủ.

Hai người xuất phát từ sáng sớm, giữa đường còn bị trễ vài lần, đến khi về tới nhà thì cũng đã gần bốn giờ chiều.

Tất cả chiến lợi phẩm đều mang về nhà Chu Dã.

“Anh Dã, em về tắm cái rồi quay lại!” Lý Thái Sơn người dính như keo, khó chịu muốn chết.

“Nhớ mang cái hũ sành theo.” Chu Dã đưa cho cậu hai con gà rừng.

“Rồi, yên tâm!” Lý Thái Sơn nhận gà, cười tít mắt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bạch Nguyệt Quý từ trong nhà bước ra thì thấy ngay chiến lợi phẩm mà chồng mình mang về: nào là thỏ rừng, gà rừng, nửa sọt trứng gà rừng, và cả… một tổ ong to tướng!

“Sao lại mang về cả tổ ong to thế này?”

“Vợ ơi, lại đây nếm thử đi.” Chu Dã cười, bẻ cho vợ một miếng.

Bạch Nguyệt Quý nếm thử, mật ngọt đến tận tâm can.

“Không bị ong đốt chứ?” Cô nhớ ra, liền ngó quanh người anh kiểm tra.

Chu Dã cười, “Ong bị kiến đuổi đi hết rồi, bọn anh nhặt được thôi.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười, cô biết chồng mình hay gặp may, nhưng không ngờ lại may đến mức này!

Cô lấy vải lọc và hũ sành ra để bắt đầu lọc mật.

Nhà chỉ có hai hũ sành, mà đầy hai hũ rồi vẫn còn nhiều lắm.

Thế là cô đem cả đống hũ thủy tinh đựng mứt hoa quả năm ngoái ra, đó là mấy hũ mà Chu Dã đã mua cho cô ăn vặt.

Sáu cái hũ thủy tinh cũng đầy ắp, nhưng vẫn chưa hết mật.

“Để em đi hỏi thím Trương.” Bạch Nguyệt Quý đưa cho chồng một cái nồi, nhờ anh đổ số mật còn lại vào để giữ tạm.

Nhà chú Trương quả thật có mấy hũ sành, Bạch Nguyệt Quý mượn luôn ba cái, còn mời cả chú Trương qua để chia chút mật.

Thím Trương vừa thấy tổ ong to tướng liền ngạc nhiên:

“Sao mang được tổ to thế này về? Không bị ong đốt chứ?”

“Tổ bị kiến tấn công nên ong bỏ đi rồi, chúng cháu đến là nhặt được luôn.”

“Trời ơi, cái vận may này đúng là đỉnh rồi đó!” chú Trương cảm thán.

 

Loading...