Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 103.

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:54:24
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám đàn ông thì ra sân phơi lúa chia lương thực, còn chị dâu Lý thì mang cho Bạch Nguyệt Quý một bát canh gà, bên trong còn có mấy miếng thịt gà.

“Chị dâu, sao chị lại mang canh gà tới đây vậy?” Bạch Nguyệt Quý ngạc nhiên hỏi.

Chị dâu Lý cười nói: “Lần này cũng là vì Phong Thu vất vả, nên nghĩ đi nghĩ lại, chị g.i.ế.c con gà để bồi bổ cho anh ấy một chút.”

Gần đây đúng là Lý Phong Thu đã quá cực nhọc.

Không chỉ phải ra đồng tham gia vụ gặt hè, mà sau khi về còn phải kéo lê thân thể mệt mỏi để chăm mẹ già.

Lý Phong Thu và Lý Phong Mậu thay nhau chăm mẹ, mỗi nhà luân phiên ba ngày. Nhưng vì vợ chồng Lý Phong Mậu chăm không sạch sẽ, Lý Phong Thu từng nổi cáu.

Anh ta nghi ngờ vợ chồng họ chỉ lo qua loa hai ngày đầu, ngày thứ ba thì để nguyên cho anh lo, bẩn đến mức không chịu nổi.

Nặng nhất là mẹ anh còn bị nổi mẩn ngứa vì không được vệ sinh kỹ, khổ sở vô cùng.

Bà không mắng gì con trai thứ hai và vợ anh ta, chỉ trút hết cơn giận lên đầu Lý Phong Thu. Trong những ngày anh chăm bà, bà đã mắng hết những lời độc địa có thể mắng.

Mắng cả con trai, mắng luôn cả con dâu cả.

Nhưng Lý Phong Thu vẫn giữ mặt lạnh, không hé răng cãi nửa lời, mặc bà mắng.

Thấy Lý Phong Thu vất vả quá, chị dâu Lý từng định chia sẻ với anh, nhưng anh từ chối, bảo chị ấy cứ để anh lo.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chị dâu lý tuy không nói ra, nhưng trong lòng hiểu rõ, kiếp này mình thật sự gả đúng người rồi.

Dù bình thường ăn uống đạm bạc, sống tiết kiệm đến căng thẳng, nhưng chị vẫn cảm thấy cuộc sống này có hy vọng, không hề khó sống chút nào!

Điều phụ nữ cần thật ra đơn giản lắm, nghèo cũng được, khổ cũng không sao, chỉ cần người đàn ông thật sự nghĩ cho mình, biết thương mình, thì chẳng ai oán trách cả.

Sợ nhất là: lấy chồng chẳng sung sướng gì, khổ thì vẫn phải khổ, mà còn bị nói lại: “Chỉ có làm chút việc thôi, làm gì mà than nhiều thế!”

Chính vì chồng biết nghĩ cho mình, nên dù có tiết kiệm thế nào, lần này chị dâu Lý cũng quyết tâm g.i.ế.c một con gà, chủ yếu là để bồi bổ cho chồng.

Vụ gặt hè này khiến Lý Phong Thu đen đi, gầy đi thấy rõ.

Nhưng đã nấu canh gà thì nhất định phải mang cho nhà bên đây một bát.

“Anh Phong Thu ăn là được rồi, chị đâu cần mang qua đây.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chị dâu Lý cười: “Chẳng lẽ chỉ nhà chị được ăn đồ bên nhà em, mà chị lại không thể mang cho em một bát canh gà à?”

Hai đứa con Mãn Thương, Mãn Khố của chị suốt ngày sang đây ăn ké, trong sân nhà Bạch Nguyệt Quý trồng vài cây cà chua, dưa leo… vì chị dâu Lý sống tiết kiệm nên trồng cũng không nhiều, chủ yếu là trồng đậu và lạc.

Trẻ con trong nhà không đủ ăn, hay sang đây ăn ké, có khi còn vừa ăn vừa mang về.

Chị dâu Lý nói đến cũng thấy ngại.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, nhưng cũng không từ chối nữa, chỉ đem đổ sang chén nhà mình, định đi rửa chén của chị thì bị chị giữ lại.

“Chị về trước đây .” Chị dâu Lý nói.

Bạch Nguyệt Quý tiễn chị ra cửa, rồi quay vào múc bột mì và bột ngô, định tối nay nấu cháo ngô chan canh gà.

Còn bên sân phơi lúa, mọi người đang chia lương thực vô cùng rôm rả.

Vì đây là chia lương thực đợt mùa hè nên mỗi nhà được chia không nhiều. Phải đến vụ mùa thu thì mới là chia lớn.

Nhưng năm nay Chu Dã làm việc chăm chỉ, thêm cả hai đứa con, tính theo tỷ lệ “bảy lao ba ăn”, nên phần lương thực chia cho nhà anh cũng không ít.

Chỉ là Chu Dã cũng chẳng mấy hài lòng, vì chút lương thực này mà mệt muốn chết, đành tự an ủi là “có còn hơn không”.

Dù sao ngày thường rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, lương thực không kiếm thì phí mất.

Cảnh chia lương thực như vậy khiến Dương Nhược Tình cũng cảm thấy xúc động.

“Dân quê để có miếng ăn đúng là không dễ gì!” cô ta cảm thán.

Cô ta cũng từng tham gia vụ gặt hè lần này, nhưng mới ngày đầu đã bị cảm nắng, nghỉ vài ngày mới đi lại được. Sau đó chẳng may còn bị lưỡi hái cứa vào tay, thế là không thể tham gia tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-103.html.]

Nên hôm nay cô ta đến đây để mua lương thực, không thì đến cơm cũng không có mà ăn.

Bên cạnh, Đặng Tường Kiệt mỉm cười:

“Vốn dĩ đã không dễ dàng gì rồi. Tay em đỡ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi.” Dương Nhược Tình cười đáp.

Lúc này tình cảm giữa hai người đang rất tốt, chỉ là… chẳng được yên ổn bao lâu nữa.

Hai người cãi nhau một trận to, nguyên nhân là vì Dương Nhược Tình nghe được một số chuyện, nên nổi giận với Đặng Tường Kiệt.

Mặc kệ Đặng Tường Kiệt giải thích thế nào, xin lỗi ra sao, cô ta cũng không chịu nghe.

Cô ta cứ lặp đi lặp lại: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”

Đặng Tường Kiệt nói: “Em có lý lẽ không vậy?”

Cô ta đáp: “Em không cần lý lẽ, em không thèm có lý! Em đến để yêu đương, không phải đến để tranh luận!”

“Em… em sao mà giận lên cũng đáng yêu vậy chứ!” Đặng Tường Kiệt đột nhiên thốt lên một câu như vậy.

Dương Nhược Tình tức đến giậm chân, chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, quay người bỏ chạy.

Lúc hai người đang hiểu lầm nhau, còn giận dỗi đòi chia tay, thì ở đội sản xuất Ngưu Mông, các đội viên lại tiếp tục bận rộn.

Thu hoạch mùa hè xong không có nghĩa là được thảnh thơi, dân làm nông, ngoài mấy tháng mùa đông rét mướt ra, chẳng có thời gian nào rảnh rỗi cả.

Dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, các đội viên nhanh chóng gieo vụ mới, sau đó lại tiếp tục dùng sức người gánh nước tưới đồng.

Đàn ông gánh nước, đàn bà thì tưới cho cây giống.

Vì gánh nước là việc nặng nhọc, công điểm cũng được tính cao hơn.

Việc tưới tuy cũng không nhẹ nhàng gì, nhưng so với gánh nước thì đỡ hơn, nên điểm cũng thấp hơn một chút.

Chỉ sau khi hoàn tất những việc này, mọi người mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cũng là thời điểm nhiều gia đình trong thôn chọn để tổ chức cưới hỏi.

Có nhà gả con gái, có nhà đón dâu.

Như Lý Thái Sơn, vào lúc này bị mẹ bắt đi xem mắt.

Cậu từng lén gặp cô gái đó rồi, rất vừa ý.

Còn cô gái thì lúc đầu không hài lòng lắm, vì mẹ cô ấy nghe ngóng thì thấy anh chàng này có vẻ không đứng đắn cho lắm.

Nhưng năm nay thì khác, Lý Thái Sơn chăm chỉ đi làm, rõ ràng là đã biết nghĩ tới chuyện lấy vợ, lo tương lai rồi.

Cậu còn đến tìm cô gái ấy, lén dúi cho cô một cục xà phòng, rồi mặt đỏ bừng chạy mất.

Nhìn thế nào cũng không giống người xấu.

Cô gái kia đâu biết rằng, khi về nhà, Lý Thái Sơn đã khoe với Chu Dã rằng:

“Mặt cô ấy đỏ rần lên, chạy mất dép luôn đấy!”

Chính vì đôi bên đều ưng ý, nhà họ Lý lại có điều kiện tốt, Lý Thái Sơn thì cũng bắt đầu tiến bộ, nên việc cưới hỏi được chốt luôn.

Hôn lễ định vào dịp cuối năm.

Đây cũng là thời điểm nhiều người chọn để kết hôn.

Chu Dã thấy Lý Thái Sơn cười híp mắt từ khi đi xem mắt về, liền chọc:

“Được rồi đó, chẳng qua là lấy vợ thôi, có cần vui đến vậy không?”

Lý Thái Sơn đáp ngay:

“Giờ anh nói nghe hay quá ha? Hồi anh làm lành với chị dâu, em cũng thấy anh cười suốt đấy thôi!”

Lời này làm Chu Dã nghẹn họng, đúng là… không cãi lại được!

 

Loading...