Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 101.
Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:35:32
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đâu Đâu và Đô Đô rất thích được ra ngoài, đặc biệt là Đô Đô, vừa được đưa ra ngoài là giơ tay giơ chân như thể đang reo hò.
Hai anh em nhà này thường xuyên được Chu Dã bế ra ngoài nói chuyện với người lớn, lại còn có không ít người hay ghé thăm, nên chẳng hề sợ người lạ.
Vừa thấy Bạch Nguyệt Quý đẩy hai bé ra ngoài, một đám trẻ con liền ùa lại vây quanh.
Mãn Thương và Mãn Khố - con trai của Lý Phong Thu, chạy đến trước tiên:
“Thím ơi, thím dắt Đâu Đâu với Đô Đô ra ngoài à?”
“Đúng rồi.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.
Không chỉ có hai anh em Mãn Thương, Mãn Khố, mà con của chị dâu Đại Sơn và mấy đứa trẻ khác cũng ùa lại xem náo nhiệt.
“Ủa sao hai đứa nó giống nhau vậy, cả quần áo cũng giống nữa.” Có đứa bé thắc mắc.
“Đương nhiên rồi, hai đứa là sinh đôi mà, cả đội chỉ có một cặp sinh đôi này thôi đấy!” Mãn Thương và Mãn Khố nói rất tự hào, như thể hai bé sinh đôi là em ruột nhà mình vậy.
Thực tế thì hai anh em này rất thích cặp song sinh, hay chạy qua nhà chơi, đến mức còn xin mẹ cho sinh thêm một cặp em trai sinh đôi.
“Đứa nào là Đâu Đâu, đứa nào là Đô Đô vậy?” Có đứa tò mò hỏi.
Mãn Thương và Mãn Khố không trả lời được, vì nhận biết bao lần rồi mà vẫn cứ nhầm lẫn.
May mà lũ nhỏ cũng nhanh chóng bị thứ khác thu hút.
“Béo quá đi!”
“Ừa, lại còn trắng nữa.”
“Trắng trẻo bụ bẫm y như mấy bé trong tranh vẽ ấy! Giá mà là em mình thì tốt biết mấy, mẹ mình cũng muốn sinh được con trai như thế.” Một bé gái thốt lên.
“Đừng có mơ, đây là con của thím tôi đó! Thím tôi nói sẽ cho làm em của bọn tôi rồi!” Mãn Thương và Mãn Khố lập tức tuyên bố chủ quyền.
“Nhìn này, nó đang thổi bong bóng với tôi!” Có đứa trẻ reo lên.
“Nói bậy, là đang thổi với tôi mới đúng!”
“Thổi bong bóng là Đô Đô đó!” Đến đây thì Mãn Thương và Mãn Khố cuối cùng cũng phân biệt được ai là ai.
“…”
Những lời nói ngây ngô, hồn nhiên của đám trẻ khiến Bạch Nguyệt Quý không nhịn được cười.
Để hai anh em Mãn Thương trông hộ hai bé một lúc, Bạch Nguyệt Quý mới đẩy xe sang nhà thím Trương.
Dạo gần đây thím Trương cũng bận rộn, vì đang bắt đầu may quần áo sơ sinh, tã vải các thứ cho cái thai trong bụng Trương Xảo Muội.
Không có máy may, mọi thứ đều phải làm bằng tay.
Hơn nữa sức khỏe thím Trương cũng không tốt, nên không ra đồng nữa.
Còn chú Trương vẫn đi làm, nhưng chỉ làm những việc nhẹ nhàng.
Trương Xảo Muội hiện giờ cũng không còn là lao động chính, nên việc đồng áng dồn cả lên đầu Cố Quảng Thu.
Từ lúc anh ấy về đây đến giờ, chưa một lần vắng mặt, công điểm lúc nào cũng đủ.
Thật ra hồi ở nhà họ Cố cũng vậy, không khác gì.
Thím Trương thấy Bạch Nguyệt Quý dắt hai bé sang, vui lắm.
“Ôi chao, Đâu Đâu với Đô Đô đến thăm bà rồi kìa~”
Hai bé cũng rất quen với bà, đều nở nụ cười với bà.
Đô Đô thì thấy ai cũng cười, hoàn toàn không biết sợ người lạ.
Nhưng Đâu Đâu thì lại không thích người lạ, vừa nãy bị cả đám trẻ con vây quanh cũng chỉ thân với mấy anh em hay đến chơi như Mãn Thương, còn lại thì lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-101.html.]
Còn Đô Đô thì thổi bong bóng chơi với bọn trẻ.
Bạch Nguyệt Quý cười hỏi:
“Thím bắt đầu may đồ cho em bé rồi à?”
“Thì cũng rảnh rỗi chẳng làm gì, nên tranh thủ làm trước thôi.”
“Chị dâu dạo này ăn uống sao rồi ạ?”
“Xảo Muội ăn uống không được tốt lắm, chỉ thèm mỗi món khoai tây xào chua chua thím làm, bảo là ăn vào thì dễ chịu hơn.” chú Trương cười.
Bà đoán lần này chắc sẽ là cháu trai.
Dĩ nhiên nếu là cháu gái thì bà cũng yêu quý, nhưng vì bà không sinh được con trai, nên hy vọng lần này có một đứa cháu trai nối dõi họ Trương.
Nhưng chuyện này còn sớm, đợi con gái sinh con an toàn rồi tính sau.
Bạch Nguyệt Quý cười nói:
“Cháu nghe anh Chu Dã nói, hình như đội trưởng định cho đội mình nuôi dê tăng thu nhập?”
“Ừ, đang xem tình hình năm nay thế nào, nếu mùa màng tốt thì sẽ bắt đầu. Đất bên mình cũng khá hợp nuôi dê.”
“Anh Chu Dã bảo ngày trước chú Trương từng nuôi dê, hồi nhỏ còn được uống sữa dê. Sau đó làm công xã nên mới dừng lại. Nếu đội nuôi lại, thì chú Trương có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ góp sức nhiều đấy ạ.”
Nhắc đến đây, thím Trương càng cười tươi:
“Đội trưởng còn đích thân đến nói chuyện với ông ấy rồi. Ông ấy cũng đồng ý, bảo nếu đội cần, ông ấy sẽ hết lòng giúp!”
Hiện tại chồng bà ấy mỗi ngày chỉ được tính sáu công điểm, vì sức khỏe không cho phép làm việc nặng.
Nhưng nếu kế hoạch nuôi dê của đội sản xuất được triển khai, ông ấy có thể tham gia chăm sóc dê, loại công việc này được tính là công điểm của lao động khỏe mạnh.
Hạt Dẻ Rang Đường
Như vậy, nhà họ Trương sẽ có hai suất lao động chính, đến khi phân chia lương thực và thịt sẽ được chia nhiều hơn, cuộc sống trong nhà cũng sẽ khấm khá hơn một chút.
“Cũng là nhờ Chu Dã cả đấy.” Thím Trương vừa may áo quần trẻ sơ sinh vừa cười nói.
“Gì mà nhờ anh ấy? Có liên quan gì đâu?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Sao lại không liên quan? Chính là nhờ nó khen ngợi đội trưởng trước mặt lãnh đạo huyện, nên đội trưởng mới được tuyên dương lớn như thế, rồi mới có cơ hội trình lên đề án nuôi dê. Cấp trên thấy cũng hợp lý liền gật đầu đồng ý, còn bảo đội mình phải cố gắng thêm để trở thành đội sản xuất tiêu biểu. Được lãnh đạo chú ý thế này, chẳng phải đều nhờ mấy lời của Chu Dã sao?”
Bạch Nguyệt Quý cười:
“Anh ấy chỉ nói sự thật thôi.”
“Là sự thật, nhưng thím biết từ nhỏ thằng bé đã là đứa lanh lợi, đúng là không nhìn lầm người!” thím Trương giờ đây đánh giá rất cao về Chu Dã.
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy thì cũng buồn cười, theo lời mấy ông bà trong thôn, chồng cô đúng là kiểu “gian manh gà qué”, nhưng không mang nghĩa xấu, mà là khen anh khôn ngoan, lanh trí.
Việc đội trưởng đội sản xuất Ngưu Mông được tuyên dương khiến các đội sản xuất xung quanh đều phải học theo, và nhờ vậy, đội sản xuất cũng đang dần có dáng dấp của “đội tiên tiến”.
Lợi ích thì rõ ràng, trai gái trong thôn khi tìm đối tượng kết hôn, chỉ cần nghe đối phương là người của đội Ngưu Mông là đã nhìn bằng con mắt khác ngay!
Chỉ có điều, lần này Chu Dã lại “cướp” mất hào quang vốn thuộc về Đặng Tường Kiệt.
Theo như tình tiết ban đầu trong nguyên tác, người được gặp lãnh đạo huyện là nam chính Đặng Tường Kiệt. Nhờ đó mà đội trưởng mới được tuyên dương.
Đó cũng là một phần hào quang “nam chính” của anh ta, nhờ lời phát biểu của Đặng trí thức mà cả đội được ghi nhận thành tích.
Nhờ vậy, mấy cô gái trong đội, nhất là các chị dâu trẻ, đều đeo “kính lọc màu hồng” mà nhìn Đặng trí thức như thể là sao may mắn giáng trần.
Dương Nhược Tình cũng vì thế mà ngưỡng mộ Đặng Tường Kiệt, rồi giữa hai người nảy sinh “tình cảm” cho độc giả ăn đường…
Nhưng bây giờ thì khác, người được hưởng phúc là “lão chồng quê mùa” của cô.
Chuyện này cũng không khiến Bạch Nguyệt Quý quá ngạc nhiên, vì phần kịch bản liên quan đến Chu Dã đã bị cô phá hỏng từ lâu rồi.
Nếu theo nguyên tác, Chu Dã vốn không đi làm, nên đương nhiên không thể gặp lãnh đạo huyện khi ông đến kiểm tra.
Giờ thì hiệu ứng bươm bướm là cô đã đập cánh, thay đổi đủ thứ, kéo theo một chuỗi phản ứng dây chuyền là điều hiển nhiên.
Chỉ có một điều là chắc chắn: cô và Chu Dã, cái tổ ấm nhỏ của hai người, sẽ ngày một tốt hơn, ngày một tiến về phía trước.