Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 100.

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:10:50
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện nhà họ Lý giờ thì cả đội sản xuất đều biết rõ.

Lúc đầu ai cũng xì xào bàn tán, chỉ trích đủ kiểu, nhưng thời tiết vừa ấm lên, mọi người lại phải tiếp tục ra đồng kiếm công điểm, bận rộn rồi cũng chẳng ai rảnh để quan tâm nữa.

Thời tiết vừa nắng lên được mấy hôm thì trời lại đổ mưa.

Mưa liền mấy ngày liền, hai đợt mưa này khiến cái nóng oi ả trước đó cũng dịu hẳn.

Mưa tạnh rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, mọi người lại tự động ra đồng làm việc.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến ngày đi làm!

Cô lập tức “đuổi khéo” Chu Dã ra đồng, cho anh mang cái sức lực thừa mứa ấy ra ruộng mà xài, đừng có dồn hết lên người cô nữa.

Chứ mấy ngày nay, cô suýt chút là mất mạng vì anh rồi!

Còn Chu Dã thì khỏi phải nói, tinh thần phơi phới, mặt mày rạng rỡ đến mức khiến Lý Thái Sơn nhìn mà lẩm bẩm:

“Anh Dã, thu bớt cái mặt hớn hở đó lại chút đi!”

“Thu cái gì? Anh làm sao?” Chu Dã liếc cậu một cái.

“Còn hỏi à, mặt anh chẳng khác nào đang viết mấy chữ ‘cơm no áo ấm’ to đùng trên trán ấy!”

Đúng là kẻ no chẳng hiểu kẻ đói, Lý Thái Sơn nhìn mà phát ghen.

Chu Dã sờ mặt, “Rõ vậy sao?”

Lý Thái Sơn gật đầu cái rụp, quá rõ luôn, mặt mày như mùa xuân đến, hoa nở, chim hót, không khí thơm phức ấy chứ còn gì nữa!

Hạt Dẻ Rang Đường

Không biết diễn tả bằng thành ngữ nào, nhưng ý là thế.

Chu Dã nói:

“Anh đâu có cố tình khoe mẽ, chẳng qua là người đàn ông hạnh phúc thì trên mặt cũng tự nhiên tỏa sáng thôi.”

Lý Thái Sơn: “…”

Nhiệm vụ hôm nay là làm cỏ. Mấy ngày mưa vừa rồi làm cỏ mọc như thổi, không nhổ thì nó sẽ hút hết chất trong đất.

Công việc này thì nhẹ nhàng hơn việc gánh nước tưới ruộng rất nhiều.

Nhưng chỉ được thư thả mấy hôm thôi, vì với cái nắng này, vài ngày nữa là mấy chỗ không thông kênh lại phải gánh nước tưới tiếp, đúng là khổ như trâu!

Mà sau đó lại càng bận rộn, vì tháng sau đã vào mùa gặt hè rồi.

Hôm nay Vương Nhị Anh hiếm khi ra đồng, chạy lại hỏi:

“Anh Dã, mọi người đang bàn gì thế?”

“Ui chao, hôm nay chắc có chuyện tốt rồi, cả Nhị Anh cũng ra đồng nữa cơ đấy.” Lý Thái Sơn trêu.

Vương Nhị Anh lườm cậu một cái.

Chu Dã hỏi:

“Cậu đòi lại được tiền chưa?”

“Được rồi!” Vương Nhị Anh gật đầu.

Chu Dã chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại thật sự đòi được?

“Thật à? Số tiền đó đâu có ít, cô ta chịu trả à? Cô ta có tiền thế sao?” Lý Thái Sơn cũng bất ngờ, vội hỏi.

Vương Nhị Anh khinh thường đáp:

“Cô ta thì làm gì có tiền. Là cô nữ trí thức mới đến, tên là Dương Nhược Tình trả giúp!”

Lý Thái Sơn càng kinh ngạc hơn:

“Nhiều tiền vậy mà cô ta chịu giúp trả luôn à?”

“Cô ta có ứng ra trước không thì tôi không rõ, nhưng tiền mẹ tôi đã cầm rồi.”

Nhắc đến đây, Vương Nhị Anh vẫn hơi đau lòng.

Tiền mà vào tay mẹ cậu, thì đừng mong lấy lại.

Nhưng thôi, coi như cũng không để con mụ Mã Quyên kia được lợi trắng, ăn của cậu bao nhiêu, rồi còn định đá bay luôn? Đúng là mơ đẹp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-100.html.]

Mà cũng may, cậu ta vẫn còn tiền, đổi được mấy đồng đại dương, còn dư kha khá.

Dạo này cậu ta còn qua nhà Dương góa phụ “xả stress”, cậu ta thấy tiêu tiền vào mấy chuyện đó còn xứng đáng hơn nhiều!

“Cô nữ trí thức đó dạo này nổi tiếng lắm.” Lý Thái Sơn nói:

“Trần Lão Tứ vừa thấy cô ta là mê mẩn. Cả Hoàng Hữu Tài cũng vậy, hai người còn vì cô ta mà đánh nhau!”

“Lão Trần với Hoàng Hữu Tài đánh nhau thật à?” Chu Dã tò mò.

“Thật chứ sao không. Đúng mấy hôm mưa ấy, một người mang cá, một người mang lươn đến cho cô ta, cãi nhau xong đánh luôn trước cửa nhà chú Đào. Nhưng mà cô ta chẳng để mắt đến ai hết, từ đầu đến cuối còn không buồn ló mặt ra!”

Nhà Lý Thái Sơn ở gần nhà họ Trần nên cậu biết rõ.

“Dương trí thức đẹp thế, lại còn có tiền, xuất thân từ thành phố lớn , nếu mà lấy được cô ta, thì sau này con cái cũng có bên ngoại là người thành phố rồi!” Vương Nhị Anh nói.

Nếu không phải bị Mã Quyên hành cho thê thảm, cậu ta cũng muốn thử theo đuổi Dương trí thức, vì cậu ta thấy mình cũng xứng đáng.

Nói tới nói lui, cuối cùng họ chuyển chủ đề sang Chu Dã.

“Nói mới nhớ, anh Dã, anh vẫn chưa từng gặp bố mẹ vợ phải không?”

Chu Dã điềm nhiên:

“Chuyện đó để sau đi, giờ con còn nhỏ.”

Anh chẳng có cảm tình gì với bố mẹ vợ cả, vì anh đã nghe vợ kể hết chuyện nhà họ Bạch rồi.

Trong nhà chỉ có mình cô là con gái, bố mẹ cô nhất định muốn giữ lại chiêu rể, còn sắp xếp cho cô một đối tượng xem mắt.

Vốn dĩ cô là con một, theo lý mà nói không cần phải xuống nông thôn, nhưng chính cô lại nhất quyết đăng ký, sống c.h.ế.t đòi đi, thực ra là để chạy trốn khỏi cái nhà ấy.

Những chuyện này, Bạch Nguyệt Quý đều không giấu giếm gì, nói thẳng hết ra.

Nhưng càng nghe, Chu Dã càng cảm thấy xót xa không chịu nổi, anh nghĩ, vợ mình hồi đó sống trong hoàn cảnh gì thế? Đây là bố mẹ ruột ư? Trong hoàn cảnh như vậy mà vợ anh vẫn giữ được sự hiền lành, tốt bụng, lại còn giỏi giang, đúng là đáng quý đến nhường nào!

Chắc là do duyên trời định, để cô ta đến đội sản xuất Ngưu Mông, rồi gả cho anh, cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ mới.

Bạch Nguyệt Quý sau khi kể xong chuyện nhà mình, còn nói thêm một câu:

“Em không có nhà mẹ đẻ để làm chỗ dựa, nên nếu sau này anh bắt nạt em, em cũng chẳng có chỗ nào để kiện cáo. Nếu anh muốn bắt nạt thì cứ thoải mái bắt nạt đi.”

Chu Dã nghe xong thì thật sự… “bắt nạt” cô, bắt nạt đến mức cô chỉ biết rên rỉ không thôi.

Vợ của mình, thì để mình thương.

Không cần ai khác phải thương thay, kể cả là bố mẹ vợ, nếu họ không coi vợ anh là con gái, vậy thì anh cũng chẳng cần!

Có anh đây, là đủ thay cả thiên binh vạn mã!

Chu Dã ở ngoài đồng làm việc, còn Bạch Nguyệt Quý ở nhà chăm con.

Đôi song sinh Đô Đô và Đậu Đậu sinh vào cuối tháng Ba, giờ đã là cuối tháng Sáu, chớp mắt đã ba tháng tuổi rồi.

Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn lo mình không đủ sữa cho hai đứa bú, nhưng thực tế chứng minh, chỉ cần ăn uống đầy đủ, không có đứa bé nào b.ú không đủ cả.

Hai đứa nhỏ có ăn khỏe cỡ nào, cô cũng “đáp ứng” được.

Bởi vì thật sự cô ăn uống rất tốt.

Sau khi ở cữ xong, Chu Dã liên tục đi đổi về mấy con gà mái già để hầm cho cô, cứ mười ngày là có một con.

Mấy ngày mưa, anh còn kiếm được mấy cái móng giò, dùng để nấu món chân giò hầm đậu phộng.

Có lần còn đổi được một miếng ba chỉ ngon, dùng để gói sủi cảo cho cô ăn.

Ngày thường thì trứng gà không bao giờ thiếu, còn có cả cá do Cố Quảng Thu đánh được.

Vì vậy, cô thật sự không thiếu dinh dưỡng.

Nhưng dù ăn như thế, cô cũng không hề béo lên mấy.

Đúng như mợ từng nói, những gì ăn vào đều hóa thành “lương thực” cho hai đứa nhỏ b.ú sữa.

Chính vì thế mà hai đứa nhỏ vừa tròn ba tháng, trông bụ bẫm trắng trẻo, phúng phính dễ thương vô cùng.

Dạo gần đây, chú Trương cũng đã làm xong chiếc xe đẩy trẻ con cho cô. Bạch Nguyệt Quý định đưa tiền nhưng ông nhất quyết không nhận.

Cô biết ông thật lòng yêu quý hai đứa nhỏ nên cũng không ép nữa, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ công ơn.

Hôm nay trời đẹp, cô liền đưa hai đứa ra ngoài đi dạo.

Loading...