Tần Du Cố Cẩn vác vai.
Cố Cẩn nhanh, xóc nảy, Tần Du xóc đến thất điên bát đảo.
“Tần Du, em cho một lời giải thích!” Về đến sân nhà , Cố Cẩn ném Tần Du xuống đất, đôi mắt lạnh như băng Tần Du.
Tần Du cả vẫn mơ màng, đầu vẫn đau, ôm đầu: “Em .”
“Em và Thẩm Triết bắt đầu thư tâm sự từ khi nào?”
“Hai tâm đầu ý hợp từ khi nào?”
“Các ngoài ôm ấp hôn hít, tiến đến bước nào ?”
Cố Cẩn đè nén lửa giận ngùn ngụt trong lòng, giọng khàn khàn hỏi.
“Không . Em thư cho . Em ôm hôn !” Tần Du một mực phủ nhận.
“Em phủ nhận cũng nhanh thật! Tần Du, em từ khi nào trở nên thành thật như ? Thư cả một đống, em còn phủ nhận. Em còn với , em ôm Thẩm Triết?”
“Tần Du, em thật với . Em thật , với , đó chỉ là em nhất thời hồ đồ, thật lòng.” Cố Cẩn dùng hết sức lực kiềm chế lửa giận, kiên nhẫn .
“Em chính là lời thật. Người em ôm thật sự Thẩm Triết!” Tần Du lóc giải thích.
Người cô hôn vẫn luôn là , chẳng lẽ ?
“Em ngay cả một câu thật cũng thể ?” Giọng Cố Cẩn đột nhiên cao lên, lửa giận trong lòng trực tiếp bùng nổ, “Tần Du, em thật sự coi là kẻ mù?”
Ngày hôm qua Thẩm Triết khiêu khích, coi là gì.
Ngày hôm qua thấy thư tình cô cho Thẩm Triết, cũng coi như thấy.
Chính vì vẫn luôn nhường nhịn, vẫn luôn lùi bước, cho nên cô thật sự coi mù!
Tất cả thứ, đều tận mắt thấy, cô vẫn phủ nhận.
“Cố Cẩn! Em ! Em dối!” Tim Tần Du như xé toạc, nước mắt rơi như đậu.
Cố Cẩn bao giờ hung dữ như , giống như mãnh thú ăn tươi nuốt sống cô.
Cô sợ hãi, nhưng cô càng cảm thấy, giống như sai , nhưng sai ở , cô nghĩ .
Chỉ cảm thấy choáng đầu, vô cùng choáng.
Như nổ tung.
Cố Cẩn thất vọng Tần Du, giọng trầm thấp đau lòng: “Tần Du, từ đầu đến cuối đều là lốp xe dự phòng của em? Em đối với 'sớm tối lòng' như ? Em lấy tự tin yêu cầu , rằng chỉ yêu một em?”
“Không . Em . Từ đầu đến cuối, em đều chỉ thích một , Cố Cẩn, tin em, ?”
“Ha hả. Đến bây giờ, em còn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ! Cố Cẩn thật thằng ngốc!” Cố Cẩn lên, khóe miệng đầy vẻ trào phúng.
“Không ! Không mà!” Tần Du khản giọng giải thích.
“Em bình tĩnh một chút. Anh cũng bình tĩnh một chút.” Anh thể bình tĩnh chuyện tiếp với cô.
Bất kể cô lừa gạt thế nào, lòng đổi thế nào.
Anh chung quy vẫn xuống tay .
“Cố Cẩn, em !” Tần Du dậy, cố sức đuổi theo, nhưng lên, dày cuộn lên.
“Ọe! Ọe! Ọe!” Tần Du nôn đến choáng váng đầu óc.
Vục một tay nước từ trong thùng, tạt thẳng lên mặt, nước lạnh ngấm trán, Tần Du rùng một cái.
Cái đầu đau như nổ tung, nước lạnh cho, bỗng chốc tỉnh táo.
Cô ở phòng y tế uống một chén rượu.
Sau đó Thẩm Triết , tiễn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-360-anh-tin-em-duoc-khong.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đi mấy bước, cả cô trở nên choáng váng, đó giống như thấy Cố Cẩn.
Cố Cẩn hôn trán cô, cô hôn má .
Không , đó Cố Cẩn.
Người đó là Thẩm Triết!
Người cô hôn Cố Cẩn, mà là Thẩm Triết!
Tần Du dùng nước sức rửa trán, đem dấu vết Thẩm Triết hôn qua lau sạch còn dấu vết.
Chỉ là càng lau, hình ảnh càng rõ ràng.
Sau đó, , trả một nụ hôn, lúc hôn cô, cô phối hợp!
Sao cô chuyện hồ đồ như ?
mà đúng!
Cô từ nhỏ ủ rượu, uống vài chén, căn bản thành vấn đề.
Chén rượu đó, rượu Thẩm Triết đưa cho cô vấn đề.
Thẩm Triết một lòng nghiên cứu y học, tay ít thứ khác .
Ví dụ như, loại chất ăn mòn hàng cấm độ đậm đặc siêu cao .
Trên tay nếu loại bột t.h.u.ố.c sinh ảo giác, cũng là khả năng!
Không , cô tìm Cố Cẩn.
Nói cho Cố Cẩn .
Cô cố ý, cô Thẩm Triết hạ thuốc.
Tần Du lau mặt, vội vã đuổi theo.
……
Cố Cẩn xuống núi, liền lập tức chút hối hận.
Xã viên trong xã thấy , đầu thì cũng là tránh đường.
Không dám chọc , nhưng ánh mắt đầy đồng tình trực tiếp giẫm đạp .
Cố Cẩn là kiêu ngạo bao, bây giờ trở thành kẻ đồng tình.
Anh chịu yêu , nhưng chịu nổi sự phản bội.
Người phụ nữ , thể giẫm đạp tấm chân tình của như ?
“Anh họ!” Giọng Tưởng Trăn truyền đến.
Cố Cẩn ngẩng đầu, liền thấy Tưởng Trăn mặc một chiếc váy màu đỏ, cà nhắc mặt .
“Anh họ, em đến thăm !” Giọng Tưởng Trăn ôn hòa đầy vẻ đau lòng.
Con ngươi Cố Cẩn liếc cô , gì.
“Anh họ, tâm trạng ?” Tưởng Trăn hỏi.
Cố Cẩn cảm giác tim đ.â.m một nhát.
“Anh họ, 2 ngày chúng gặp , sống . Dì Phan tin, dì vẫn luôn cảm thấy Tần Du xứng với , dì việc , em ở , em xem thật sự sống . Tần Du thật sự yêu , hôm nay mới , thì cái gọi là tình yêu của mấy phụ nữ nông thôn , đều là giả dối.” Tưởng Trăn căm phẫn .
“Không . Cố Cẩn, em dối!” Tần Du đuổi theo xa, mới đuổi kịp Cố Cẩn.
Cố Cẩn thẫn thờ con đường đất ven núi, bóng dáng cô đơn và hiu quạnh, bộ dạng , Tần Du vô cùng đau lòng.
Đi đến bên cạnh , kéo lấy tay , nước mắt giàn giụa giải thích: “Cố Cẩn, xin tin em. Em thư cho Thẩm Triết. Lúc khỏi phòng y tế, em uống một chén rượu, chén rượu đó chắc chắn vấn đề, bao lâu, em liền nhầm Thẩm Triết cùng em thành ! Em ảo giác, em thích . Từ đầu đến cuối đều thích . Anh tin em, ?”