"Vừa tớ bàn lấy đồ, tự nhảy lò cò, kết quả ngã, cũng dậy nổi. Tớ thấy bên ngoài qua nên gọi một tiếng, Mã Vang mới đỡ tớ dậy." Hạ Thanh Liên thở dài, giọng điệu đầy bi thương.
"Làm tớ sợ c.h.ế.t. Tớ còn tưởng thấy ngã, định giở trò." Tần Du vẫn còn sợ.
"Không . Mã Vang tuy chuyện oang oang, nhưng tệ đến mức đó." Hạ Thanh Liên .
"Lòng hại thể , nhưng lòng phòng thể ! Cẩn thận vẫn hơn." Tần Du nhàn nhạt một câu. Cô tự cho là với Mã Vang thù oán, nhưng chút khách khí mà đẩy cô chỗ c.h.ế.t ở khu tai họa, giữa lúc mưa to bão lớn, dư chấn ngừng. Chuyện đến giờ cô vẫn với ai, nhưng nghĩa là cô quên.
"Được! Tớ ." Hạ Thanh Liên cúi đầu, khẽ đáp.
"Tớ ý trách , chỉ nhắc một chút thôi." Tần Du thấy Hạ Thanh Liên cúi đầu, đoán là cô nghĩ nhiều, liền lảng sang chuyện khác, "Tớ ít bánh bao với màn thầu, vẫn còn nóng hổi, ăn một cái ."
"Tần Du, khách khí quá." Hạ Thanh Liên ngượng ngùng.
"Cậu khách khí với tớ gì?" Tần Du hỏi vặn , "Cũng là vì tớ mà mới thương. Mấy hôm nay nghỉ ngơi cho , tớ sẽ thường xuyên qua đây, chuyện gì cứ với tớ."
"Được." Hạ Thanh Liên cầm một cái màn thầu, từ từ xé ăn.
Màn thầu mềm xốp thơm ngọt, mà Hạ Thanh Liên ăn trong thất thần.
"Thanh Liên, tờ đơn hôm qua đội trưởng đưa, điền ? Lát nữa tớ qua chỗ Lương Quân xem, sẽ ngang qua chỗ đội trưởng. Có tớ cầm nộp giúp ?" Tần Du thấy tờ đơn điền xong bàn Hạ Thanh Liên, liền quan tâm hỏi.
Hạ Thanh Liên , "Tớ còn thiếu một chút xong. Cậu thì ? Viết xong ?"
"Chưa. Tớ . Tớ nộp đơn. Không lãng phí thời gian cái đơn đó." Tần Du dứt khoát.
Hạ Thanh Liên kinh ngạc, Tần Du từ bỏ dứt khoát thật.
Cô chút tiếc nuối: "Sao điền? Lỡ công xã hai suất, chúng cùng , mấy?"
"Cậu . Sau tớ sẽ cơ hội." Tần Du an ủi. Năm nay thời đại đặc biệt, tai họa liên miên, vì để đảm bảo phát triển xây dựng nông thôn, đảm bảo dân chúng đói, Tần Chấn Bân thể sẽ thêm vài suất, nhưng cô , chỉ một suất duy nhất.
"Vậy Cố ca thì ? Anh điền ?"
"Anh hình như cũng điền." Lúc Cố Cẩn đưa đơn cho Tần Chấn Bân, cũng giữ cho một tờ. Hôm qua cô mang về để bàn, cũng thèm liếc.
Nghĩ đến đây, Tần Du chợt cảm thấy chút hiểu Cố Cẩn.
Anh cũng là thanh niên trí thức, ngày nào cũng sách, nhưng hứng thú gì với chuyện đại học.
"Ồ. Tớ hiểu ." Hạ Thanh Liên vẻ bừng tỉnh, "Hai là yên sống với !"
"..." Yên sống?
Tần Du , thừa nhận cũng phủ nhận, "Cuộc sống mà, vẫn tiếp diễn. Tớ qua xem tiến độ gạch mộc của Lương Quân đây. Cậu mới là thật sự sống yên . Đơn của điền xong, chờ điền xong tự đưa cho đội trưởng nhé."
"Ừ. Bên Lương Quân tớ giúp gì. Cậu với , bảo cố gắng lên. Cưới vợ cũng chuyện dễ." Hạ Thanh Liên , trong lòng khinh thường. Cố Cẩn và Lương Quân đúng là đầu óc vấn đề, cuộc sống thành thị tranh thủ, thật sự cắm rễ ở nông thôn!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-185-chi-dau-quan-tam-anh-qua-ha.html.]
...
Tần Du đến nhà Quách Quế Trân, thấy bên cạnh nhà xếp đầy gạch mộc.
Điều cô kinh ngạc là, gạch chỉ Lương Quân, mà còn cả Cố Cẩn và Lý Vệ Dân.
Sáng sớm hè oi ả, nhiệt độ cao, cả ba mồ hôi nhễ nhại.
Lương Quân gạch mộc hai ba ngày, vô cùng thuần thục. Cậu nhanh chóng cho bùn khuôn, nhấc khuôn , một viên gạch mộc cứ thế hình thành.
Mồ hôi từng giọt rơi xuống, nhưng hề thấy vất vả, mặt đầy nụ hạnh phúc.
Bên Cố Cẩn mặc áo may ô trắng, để lộ cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Anh chắc là mới học , tốc độ chậm, nhưng nghiêm túc.
Sáng sớm tinh mơ thấy Cố Cẩn, tìm khắp sân cũng thấy, hóa sáng sớm chạy tới đây.
"Chị dâu! Mau qua đây!" Lương Quân ngẩng đầu liền thấy Tần Du, vẫy tay gọi.
Tần Du lấy màn thầu và bánh bao trong túi , "Các ăn sáng ? Có đói , tớ nhiều! Làm việc nặng mệt, ăn chút gì ?"
Bánh bao màn thầu xong cô vẫn để bàn, lúc cho heo ăn về cũng thấy Cố Cẩn ăn. Cô cứ tưởng Cố Cẩn lên trấn, nên tiện tay chia hai phần, một phần mang cho Hạ Thanh Liên, một phần mang qua cho Lương Quân. Dân lao động tay chân dễ đói. Bánh bao ngon như Cố Cẩn ăn, thì thể lãng phí.
Ai ngờ gặp ở đây.
"Chị dâu, chị khách khí quá, Cố ca qua giúp nhà em việc, chị còn mang đồ ăn tới! Ngại quá!" Lương Quân miệng thì ngại, tay thành thật nhận lấy đồ ăn, hô: "Cố ca, Lý Vệ Dân, rửa tay , chúng ăn bánh bao!"
Cố Cẩn cau mày, nhúc nhích.
"Cố ca, mau rửa tay! Chị dâu chắc là ăn quen bữa sáng nhà em, ăn no, nên mới mang bánh bao tới!" Lương Quân lớn tiếng gọi.
Sắc mặt Cố Cẩn khá hơn một chút.
Ngày mai công xã khác, và Lý Vệ Dân hẹn hôm nay thời gian thì qua giúp Lương Quân một tay, sáng sớm .
Bữa sáng nhà Quách Quế Trân là cháo trắng với dưa muối. Tối qua ăn mỳ nước lã, ăn mấy miếng, sáng sớm dậy bụng đói, một hồi lâu, ăn cháo trắng, bụng rỗng tuếch.
"Nhìn chị dâu quan tâm kìa!" Lương Quân đưa bánh bao cho Cố Cẩn.
Cố Cẩn nhận lấy, mặt biểu cảm c.ắ.n một miếng.
Một miếng c.ắ.n xuống, bao nhiêu oán khí trong lòng lập tức hương vị thỏa mãn thế.
Con nhỏ mang đến là bánh bao dưa muối, bánh bao rau, bánh bao đậu, bánh bao đường... mà là bánh bao nhân thịt! Vỏ bánh mềm dai, nhân nhiều mà ngấy! Bỏ bụng, cảm giác ngoài thỏa mãn , vẫn là thỏa mãn!
Nể tình con nhỏ ngốc ăn ngon, còn mang bánh bao tới, quyết định tha thứ cho sự ngu xuẩn tối qua của cô .
Chuyện hôm qua cô tức điên, cũng tạm thời so đo nữa.