Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 182: Cẩn Du

Cập nhật lúc: 2025-11-17 23:37:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vả đêm dài, ăn gì, chẳng là tự đày đọa ?

 

Tần Du ăn , ăn ?

 

Cầm đũa gắp mỳ, Cố Cẩn lấy hết dũng khí, cắm đầu ăn, nhưng mới ăn hai miếng, thật sự là sống còn gì luyến tiếc.

 

Cái vị gì thế !

 

Nhạt nhẽo đến mức tìm thấy chút hứng thú nào.

 

Muốn ăn thêm một miếng cũng thấy khó chịu.

 

Không ăn!

 

Cố Cẩn ném đũa xuống bàn, xoay về phòng sách.

 

Tần Du thèm để ý, cầm sách, chậm rãi nhai. Xem xong một trang sách, bát mỳ cũng ăn xong.

 

Cố Cẩn ở lì trong phòng, cũng cầm một quyển sách, liếc trộm Tần Du.

 

Tần Du đúng là chuyện gì, giận oán, cứ như thể vui chẳng liên quan gì đến cô.

 

Biểu cảm bình thản như nước.

 

Thần sắc thờ ơ.

 

Cố Cẩn tức đến nghiến răng, thấy phụ nữ nào tuyệt tình, vô lương tâm như .

 

Tất cả những gì , cô đều thấy.

 

Không quan tâm.

 

Cũng để trong lòng.

 

Ngày công xã khác, mà cô một chút biểu hiện, một chút lưu luyến, một chút lo lắng.

 

Nghiến răng nghiến lợi.

 

Cố Cẩn bực bội, nhưng thể gì?

 

Gặp phụ nữ như , thể gì? Tức bốc hỏa.

 

Đi tìm cô gây sự chắc chắn , tính tình cô còn nóng hơn .

 

Cố Cẩn hít sâu một , tự nhủ: Bình tĩnh!

 

Không còn cách nào, phụ nữ của , chỉ thể bình tĩnh.

 

Anh lấy bút và mực , lâu luyện chữ.

 

Viết thư pháp, tĩnh tâm.

 

Chấm mực, hạ bút xuống giấy Tuyên Thành. Nét bút chuyển, mặt giấy hiện một chữ "Du" (Du) đoan chính.

 

Ba nét ngang, một nét phẩy, một nét mác, thêm bộ "Hòa" (lúa) bên , biến thành chữ "Tần" (Tần).

 

Cố Cẩn vốn định "Tần Du đồ khốn", nhưng phát hiện, hai chữ "Tần Du", bất kể là nét bút hình thái, đều , ôn nhu tú lệ, tràn đầy linh khí.

 

Hoàn trái ngược với Tần Du ngoài đời, gai góc, đầy đầu ngốc nghếch.

 

Anh mở một tờ giấy Tuyên Thành khác, hai chữ "Cố Cẩn".

 

Chữ cũng đoan chính. Nhìn vô cùng thuận mắt.

 

Tần Du, tên cô.

 

Cố Cẩn, tên .

 

Bốn chữ, hai cái tên.

 

Cố Cẩn con ngươi ánh lên ý , lúc mới phát hiện, tên và tên cô ghép , là "Cẩn Du".

 

Ngọc , gọi là Cẩn Du.

 

"Mỹ đức hề, nghèo sở kỳ." (Đức , cùng tận mà là bến bờ.)

 

"Xuyên trạch nạp ô, sơn tẩu tàng tật, cẩn du nặc hà." (Sông ngòi ao đầm chứa đựng cáu bẩn, núi sâu rừng rậm che giấu bệnh tật, ngọc cũng ẩn giấu tỳ vết.) Ý những điều cũng mặt hảo, thể nào thập thập mỹ, cũng thể chính vì mỹ, mới khiến chúng trở nên mỹ.

 

Sông núi bao la, cỏ cây hoa lá. Tên và tên cô đặt cạnh , hóa là điều nhất đời.

 

...

 

Tần Du dọn bát đũa, xuất thần nghĩ về nội dung ôn trong sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-182-can-du.html.]

 

Lần Cố Cẩn giảng bài chính trị cho cô, xuyên qua hiện tượng để thấy bản chất, cô rõ ràng hiểu, mà Cố Cẩn cứ cô trả lời đủ thấu triệt, đủ sâu sắc.

 

Cô còn trả lời sâu sắc thế nào nữa?

 

"Cạc cạc... Chít chít..." Cách bếp xa, truyền đến tiếng vịt con ngủ yên.

 

Tần Du giật , hình như cô quên mất một chuyện.

 

Cố Cẩn ngày , mà còn dạy cô bài sáo lá gọi vịt về chuồng mỗi tối.

 

Mỗi thổi sáo là để luyện thói quen cho vịt, thả rông, chỉ cần thấy tiếng sáo là chúng sẽ tự về.

 

Vất vả lắm mới rèn luyện một thời gian, nếu giờ gián đoạn, coi như công cốc.

 

, cô nấu cho Cố Cẩn một bữa tử tế.

 

Cái ông tướng đó, mỗi ăn no là sẽ kiếm chuyện, thoải mái.

 

Tần Du bầu trời đêm đen kịt, rối rắm quá, quá rối rắm.

 

Hình như cứ hễ cô đối xử với một chút, luôn cách khiến cô tự tìm đến.

 

Tần Du bực bội, vỗ vỗ đầu, cô đúng là tự lấy đá đập chân .

 

Chỉ đành dỗ Cố Cẩn, nhưng chịu .

 

Cô căng da đầu nhà chính, rẽ, liền thấy Cố Cẩn mặc bộ áo ngắn màu trắng mà chính cũng ghét, cánh tay rắn chắc đang múa bút lông.

 

Từ lúc dọn về nhà cũ, Cố Cẩn thích mặc loại áo ngắn , thỉnh thoảng cô thấy mặc.

 

Thời gian bận quá, cô suýt quên mất Cố Cẩn cũng tâm hồn nghệ sĩ.

 

Anh thích chữ, bất kể là bút cứng bút lông, đều .

 

Mỗi tâm trạng , hoặc là nổi giận, cũng sẽ thư pháp để tĩnh tâm.

 

Trọng sinh đến giờ, đây là đầu tiên cô thấy thư pháp, xem , bát mỳ nước lã đúng là chọc giận .

 

hình như cũng , khóe miệng dường như đang , trông tâm trạng cũng tệ.

 

Cố Cẩn chuyên chú xong nét cuối cùng, cảm giác bên cạnh một luồng ánh mắt đang , tim bỗng hẫng một nhịp. Cố Cẩn vội vàng vo tròn tờ giấy , , đáy mắt giấu vẻ hoảng hốt Tần Du: "Muốn thì cho đàng hoàng. Đứng lén lút một bên gì?"

 

Giọng điệu chút nào.

 

Quả nhiên là đang giận.

 

Cố Cẩn vo tròn tờ giấy đang , nhưng mấy tờ đó kịp vo.

 

Cô thấy rõ, tên cô.

 

Hai chữ "Tần Du" bằng bút lông một cách đoan chính cô chợt nghĩ xa xăm. Tần Du nhớ kiếp , lúc thấy tên , cô vui sướng thế nào.

 

Lúc cô mới thích , tối nào cũng trăng, tên , tên cứ như đang bên cạnh, tên bên cạnh tên .

 

Tên , tên cô.

 

Ở cạnh .

 

Cũng như họ đang ở cạnh .

 

Khi đó, hy vọng lớn nhất của cô là tên của họ vĩnh viễn ở bên , họ cũng vĩnh viễn ở bên .

 

Sau , ước mơ thành sự thật.

 

Tên của họ xuất hiện cùng một tờ giấy đăng ký kết hôn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Nhà nước chứng nhận, thế nhân công nhận, quang minh chính đại.

 

Chỉ tiếc, mối quan hệ danh chính ngôn thuận như , mừng, lòng chấp nhận.

 

Cho nên kiếp , lúc trộm thư pháp, thấy tên cô, cô vui mừng khôn xiết, kích động đến mắt nhòe .

 

Nếu trong lòng cô, luyện chữ khác, mà luyện tên cô?

 

"Cố Cẩn, trong lòng thật em, đúng ?" Dưới ánh trăng, cô rụt rè, mang theo niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và thấp thỏm hỏi.

 

Khi đó, đầu liếc cô, khóe miệng nhếch lên, chỉ một câu: "Cô vẫn ngốc như !"

 

Khoảnh khắc đó, cô thấy sự khinh thường và ngạo mạn nơi khóe miệng .

 

Hóa là cô tự đa tình, trái tim vốn hèn mọn nghiền nát tan tành.

 

 

Loading...