Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 181: Chỉ có thể tha thứ cho người phụ nữ của mình

Cập nhật lúc: 2025-11-17 23:37:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

kiếp thì khác, cô căn bản sẽ theo Cố Cẩn về thành phố, càng gặp bố Cố Cẩn. Triệu Triều Hà thích ở cái khu nhà đó gì thì , mặc kệ cô , cô là cọp cũng , dù cô cũng cần sống chung với họ.

 

Kiếp tát Triệu Triều Hà mấy , mắng Triệu Triều Hà mấy , coi như thanh toán sòng phẳng nợ kiếp .

 

"Thanh Liên, nếu Triệu Triều Hà còn tiếp tục bắt nạt , cũng thể đ.á.n.h trả!"

 

Hạ Thanh Liên ánh chiều tà nơi chân trời, nụ mặt biến mất, khóe miệng đầy chua xót. Cô cũng đ.á.n.h trả, nhưng cô bao giờ đủ tự tin.

 

Không bối cảnh trong sạch như Tần Du, chỗ dựa vững chắc như Tần Du.

 

Cố Cẩn che chở Tần Du, Lý Vệ Dân cũng che chở Tần Du.

 

Cả thế giới đều che chở Tần Du.

 

Một Tần Du như , nếu thật sự nộp đơn xin học, cô mà tranh nổi?

 

Cố Cẩn là chấp nhất như , thái độ của đối với cô bao giờ đổi. Lúc cô ngã, lạnh nhạt như , cô liền , kiếp vĩnh viễn trái tim Cố Cẩn.

 

"Tần Du, thật , nhiều lúc, tớ đặc biệt hâm mộ ." Hạ Thanh Liên thở dài.

 

"...Thanh Liên, cũng ..." Tần Du đáp, niềm vui vì cảm xúc tụt dốc của cô mà tan biến.

 

"Hâm mộ lạc quan kiên cường, hâm mộ mục tiêu rõ ràng, hâm mộ sợ gì cả, hâm mộ nhất là và bà nội bất kể lúc nào cũng yêu thương ." Hạ Thanh Liên về phía xa, giọng u ám, "Tớ mơ cũng mong yêu thương. ."

 

"Tớ cũng mong tự tin, nhưng thực tế là ."

 

"..." Hạ Thanh Liên thần sắc suy sụp, Tần Du , trong lòng khổ sở, "Thanh Liên, chuyện sẽ qua."

 

Tần Du càng an ủi, Hạ Thanh Liên càng khó chịu, nước mắt rào rào rơi xuống, "Tớ cũng nó qua , nhưng qua . Cậu ? Mỗi nhắm mắt , tớ đều thấy con thú đó đè tớ, thấy tớ c.h.ử.i mắng. Rõ ràng là bắt nạt tớ, mà tớ, thậm chí tất cả đều mắng tớ, tớ hổ, là tớ câu dẫn ."

 

"Sau đó tất cả đều chuyện. Bạn học , thầy cô , hàng xóm láng giềng đều ... Ánh mắt họ tớ đặc biệt khác."

 

"Khi đó, tớ chỉ c.h.ế.t. Có tớ nhảy xuống sông, thế mà nước sông đẩy dạt bờ. Từ đó, tớ tìm đến cái c.h.ế.t nữa, tớ sống cho . Tớ lựa chọn xuống nông thôn, tớ nỗ lực việc, nỗ lực sống."

 

" tớ vẫn thoát khỏi cái bóng ma đó. Quá khứ đen tối, bẩn thỉu đó, luôn vô tình cố ý nhắc . Tớ rời khỏi đây, tìm một nơi tràn ngập ánh mặt trời, yên sống." Hạ Thanh Liên mệt mỏi.

 

"..." Lần Hạ Thanh Liên qua loa về quá khứ, Tần Du đoán là khó khăn, nhưng ngờ u ám đến . "Thanh Liên, nỗ lực như , nhất định sẽ một vùng trời nắng ấm thuộc về . Cậu thể đến đó, nơi đó sẽ tương lai của ."

 

"Ông trời sẽ bạc đãi bất cứ ai nỗ lực, luôn hướng về phía ."

 

"Tần Du, cảm ơn an ủi. Mắng một trận xong, tâm trạng khá hơn nhiều." Hạ Thanh Liên với cô.

 

"Tớ an ủi. Tớ bấm ngón tay tính, năm nay chuyện đấy. Ví dụ như, học đại học!" Tần Du thần bí.

 

Hạ Thanh Liên thần sắc cứng , bật , "Tần Du, đúng là cách dỗ ."

 

"Cậu cứ tin tớ . Trực giác của tớ chuẩn lắm."

 

"Tớ mà học, còn ?"

 

"Sang năm tớ ." Tần Du trả lời.

 

"..." Tần Du chắc chắn như ? Cô thật sự từ bỏ suất năm nay? Ít nhất là hiện tại, cô tin là như .

 

vạch trần vết thương lòng cho Tần Du xem, nếu Tần Du còn tranh với cô , chỉ thể chứng minh Tần Du là đồ giả nhân giả nghĩa, cô lầm .

 

Mà cô , cho phép thất bại như .

 

Tần Du bắt tia âm u trong đáy mắt Hạ Thanh Liên lúc cô cúi đầu. "Trời sắp tối . Thanh Liên, tớ đưa về."

 

"Được." Hạ Thanh Liên gật đầu.

 

...

 

Tần Du về đến nhà, Cố Cẩn đang dùng lá cây thổi sáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-181-chi-co-the-tha-thu-cho-nguoi-phu-nu-cua-minh.html.]

 

Ánh hoàng hôn chiếu lên , khuôn mặt cương nghị càng thêm lập thể, tóc mái lòa xòa trán, con ngươi sâu thẳm. Chiếc áo sơ mi trắng nhuốm chút ánh vàng, đôi môi mỏng theo điệu nhạc du dương, cả toát lên vẻ dịu dàng thoát tục.

 

Hoàng hôn.

 

Hàng rào tre xanh biếc.

 

Chàng trai tuấn mỹ.

 

Khúc nhạc du dương.

 

Tất cả hòa quyện thành một bức tranh sơn thủy tuyệt .

 

Điều Tần Du kinh ngạc hơn là, đàn vịt sự huấn luyện của họ, hễ Cố Cẩn thổi khúc nhạc lên là chúng bắt đầu ngó nghiêng, chậm rãi bơi về phía chuồng.

 

Huấn luyện của họ kết quả.

 

Đàn vịt thấy tiếng sáo, liền theo phản xạ điều kiện mà đường về.

 

Tần Du bên cạnh Cố Cẩn, đàn vịt con bước lạch bạch về chuồng, một con, hai con... con thứ 300... con cuối cùng...

 

"Cố Cẩn, đúng là lợi hại thật!" Nghĩ đến lùa vịt về chuồng còn là cực hình, Tần Du trong lòng vô cùng vui sướng.

 

Cô nuôi 400 con vịt, lỡ chúng nó lung tung, nếu giống như khác, cứ chập tối lùa về, chắc cô lùa đến c.h.ế.t, vịt cũng chắc về đủ.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Cách đúng là tiện lợi nhất.

 

Con vịt cuối cùng về chuồng, Cố Cẩn thổi một nữa, khúc nhạc dứt, vò nát chiếc lá trong lòng bàn tay, đầu, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng liếc Tần Du, "Hừ" một tiếng rõ dài, thẳng sân.

 

"..." khen nổi.

 

Hễ khen một câu là cái tính Cố đại gia lên.

 

Tần Du bếp.

 

Cố Cẩn tâm trạng , cô tâm trạng cũng .

 

Thôi thì mỳ, mỳ sợi to.

 

Tính tình nhỏ mọn, hẹp hòi, mỳ sợi to cho tâm hồn rộng lớn chút.

 

Còn nước dùng, đồ ăn kèm ngon lành gì đó, dẹp hết.

 

Cố Cẩn ngửi thấy mùi mỳ, từ trong phòng , thấy Tần Du đang ăn.

 

Trước mặt cô là một bát, phía đối diện cũng một bát, nóng hổi.

 

Mỳ Tần Du nay đều là hảo hạng, Lương Quân, Lý Vệ Dân đều thích ăn. Bụng Cố Cẩn đúng lúc kêu lên một tiếng.

 

lúc đến gần, phát hiện bàn chỉ là mỳ chan nước lã, Cố Cẩn ánh mắt đang mong chờ lập tức tối sầm.

 

Thiếu thốn đủ thứ.

 

Đừng là thịt, ngay cả hành lá cũng , một giọt dầu cũng chẳng thấy.

 

Tần Du đây là ý gì?

 

Đang giận ? Giận cõng Hạ Thanh Liên?

 

nghĩ , đàn bà ngốc cũng một hai .

 

Thêm một thì ?

 

Cùng lắm thì tha thứ thêm một .

 

 

Loading...