Ánh mắt Cố Cẩn mà tinh ?
Nhìn một cái tới?
Vậy ?
Với cái tính tình nể nang ai của Cố Cẩn, nếu phát hiện bà nấp bên ao, chắc chắn sẽ xách bà xuống núi. Lại còn gán cho bà tội ăn cắp.
Tội ăn cắp chỉ đấu tố, mà còn tống tù.
Thím Xuân càng nghĩ càng sợ, run bần bật.
"Vịt thiếu. Lùa vịt về chuồng ." Tần Du liếc cái ao, gật đầu với Cố Cẩn.
Cố Cẩn hiểu ý, cầm một chiếc lá cây, bắt đầu thổi bài hát giống như hôm qua.
Tần Du lùa vịt, Cố Cẩn thổi sáo lá.
Hôm nay tốc độ còn nhanh hơn hôm qua, lũ vịt vì kinh động, mặc kệ Tần Du lùa thế nào chúng cũng chịu về.
Từng con cứ bơi tán loạn trong ao.
"Đừng vội, từ từ thôi!" Cố Cẩn kiên nhẫn.
Tần Du hít sâu một , bắt đầu , dịu dàng gọi vịt: "Cạc cạc cạc... Lặc lặc..."
Thím Xuân nấp bên đống phân, ngửi mùi hôi thối, vịt càng kêu, bà càng sốt ruột.
Bà đang tạo nghiệp gì thế ?
Lũ vịt c.h.ế.t tiệt , còn về chuồng?
Tức c.h.ế.t bà .
Cố Cẩn vẫn thổi sáo, một bài lặp lặp , càng thổi càng du dương uyển chuyển, ấm áp trong trẻo.
Tần Du đang bực bội vì lùa vịt, tiếng sáo cũng dần bình tĩnh , cô mệt mà gọi vịt hết đến khác. Dần dần, vài con bắt đầu chuồng, tiếp theo, càng nhiều con theo.
Đến con vịt cuối cùng chuồng, trời tối mịt.
Lũ vịt ngoan ngoãn ở trong chuồng, nhiều con còn nghênh cổ, cái mỏ hồng hồng cô, kêu "cạc cạc". Tần Du chúng, tâm trạng , "Đứa nào cũng ngoan nhé. Phải lanh lợi lên, lỡ đứa nào định bắt các ngươi, chạy, kêu! Biết ?"
"..." Thím Xuân vẫn dám động đậy.
Bà cứ cảm giác Tần Du đang mắng bà là đứa .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Du chuyện với vịt xong, sang Cố Cẩn, "Heo còn cho ăn, cùng lên trại heo."
"Ừm." Cố Cẩn ôn hòa đáp.
Thím Xuân thấy Tần Du và Cố Cẩn sắp , thở phào nhẹ nhõm. Vừa đúng là nín thở c.h.ế.t bà , giờ cuối cùng cũng thở mạnh.
Bà hít một , quên mất đang nấp ở , hít mùi hôi thối.
"C.h.ế.t tiệt!" Thím Xuân mắng một câu, phủi phủi mùi hôi dính , khom lưng lách khỏi hàng rào, xác định trong sân Tần Du ai, bà vội vàng chuồn.
"Thím Xuân!" chạy hai bước, giọng lạnh lùng của Tần Du chợt vang lên.
Thím Xuân chỉ cảm thấy như sét đ.á.n.h ngang tai. Tần Du cho heo ăn ? Sao còn ở đây?
Điều bà thấy đầu óc cuồng hơn là, bên cạnh Tần Du chỉ Cố Cẩn, mà còn cả Tần Chấn Bân.
Ánh mắt Cố Cẩn lạnh như băng, sắc như kiếm, lóe lên tia thâm lãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-171-bat-duoc-tai-tran.html.]
Tần Chấn Bân thì mày nhíu chặt, bà như kẻ trộm.
"Thím nấp bên ao nhà gì?" Tần Du con ngươi lạnh băng hỏi.
", ... vệ sinh!" Thím Xuân ba ánh mắt lạnh lùng đến sợ hãi, miệng lưỡi cứng đờ.
"Lên sân nhà vệ sinh? Ruộng nhà thím cách đây mấy dặm, về nhà tiện hơn ? Cứ nhất quyết lên đây? Còn nữa, lông vịt vàng thím là ?" Tần Du cho thím Xuân đường lui, giọng càng thêm lạnh.
", ... xem vịt cô nuôi, vịt cô nuôi lắm... Học hỏi ?" Thím Xuân trơ mặt.
"Học hỏi thím thẳng với , với đội trưởng. Sao lén lút như ?" Tần Du chất vấn.
"Này, Tần Du, mày chuyện với thím mày thế ? Tao chỉ đến xem vịt của mày thôi, ?" Thím Xuân còn đường lùi, đành cậy già lên mặt, vặn vẹo hỏi .
"Tần Hương nó!" Tần Chấn Bân bên cạnh nãy giờ, quát lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẹm, "Bà đang nhòm ngó vịt của công xã đúng ?"
Sắc mặt thím Xuân lập tức biến đổi, tái mét.
Không ngờ Tần Chấn Bân hỏi thẳng như .
Bà đúng là trộm vịt, nhưng trộm vịt công xã, chỉ "thuận" vài con của Tần Du.
mà, chuyện chắc chắn thể thừa nhận.
Bà đập tay xuống đùi, gào lên, "Ối giời ơi, oan c.h.ế.t ! xem con vịt một cái là biến thành trộm vịt ? Vậy xem ông một cái, cũng trộm ông !"
Tần Chấn Bân mặt đầy tức giận, quát: "Nói chuyện cho đàng hoàng!"
"Đội trưởng, ông bằng chứng, trộm vịt? Ông xem cầm con vịt nào ?" Thím Xuân chột , nhưng vẫn gân cổ lên cãi.
"Bọn đều ở đây, bà dám lấy ?" Tần Chấn Bân hỏi vặn , "Du Nha nó vịt thiếu, vốn tin công xã vô liêm sỉ như . là trùng hợp, bắt gặp!"
Hôm qua lúc gặt lúa chung, Tần Du với ông, lo lắng vịt nhiều sẽ kẻ trộm.
Ông vốn tin.
Trên trấn thông báo, bảng biểu đăng ký Đại học Công Nông Binh , cần công xã cử lấy. Cố Cẩn xe đạp, tương đối tiện.
Không ngờ đến, thấy thím Xuân lén lút từ bên nhà Tần Du .
Trên tay bà đúng là cầm gì, nhưng nghĩa là bà trong sạch.
Phải dằn mặt một chút!
"Oan quá! Oan quá! Ông trộm vịt, nhà vịt con ? Nhà một con vịt con cũng ! trộm ? trộm ?" Thím Xuân kêu oan inh ỏi.
Tần Chấn Bân lạnh, thấy đủ thì dừng, "Bà trộm thì ! Sau chỗ Tần Du mà thiếu con vịt nào, đều liên quan đến bà!"
Thím Xuân tức hộc máu, bà đúng là gì, vịt nhà Tần Du mất đổ cho bà ?
"Tần Chấn Bân, ông bất công quá! Ông, ông... ông quá thiên vị Tần Du! Ông sợ trong thôn đàm tiếu ?"
"Heo vịt trong thôn đều liên quan đến thu nhập và đời sống của bà con. cây ngay sợ c.h.ế.t , sợ gì? Bà lén lút, lòng đen tối, mới sợ đàm tiếu!" Tần Chấn Bân đầy chính khí.
"..." Thím Xuân Tần Chấn Bân quát cho dám hé răng.
"Về . Sau gì, đừng lén lút nữa. Cũng đừng nhòm ngó chỗ Tần Du! Chỗ của nó, bà đụng !" Tần Chấn Bân giọng dịu .
Thím Xuân vốn tưởng Tần Chấn Bân sẽ bắt bà , lôi đấu tố, ngờ tha dễ dàng như .
Bà vội vàng chạy biến!