Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 636: Nghĩ kỹ xem muốn c·hết thế nào chưa?

Cập nhật lúc: 2025-09-24 15:29:47
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thanh Minh Tôn Giả chằm chằm khuôn mặt ngoan ngoãn của Tần Xu, trong mắt tràn đầy yêu thích và những toan tính nhỏ che giấu.

Hắn đang chuẩn hỏi một chút về năm đứa con của Tần Xu, lôi kéo tất cả đến tông môn, bồi dưỡng thành kế thừa.

Tiếng lóc gào thét bậc thang, cắt đứt câu hỏi của , cùng với ý nghĩ đào hố tiếp theo.

Trong mắt Thanh Minh Tôn Giả lóe lên một tia tức giận, mặt đầy vẻ vui, xuống chưởng môn của Lả Lướt Đan Các.

Hắn giễu cợt lão già diễn kịch, chút nể nang châm chọc: “Xùy — oan uổng? Ngươi còn kém cưỡi lên đầu lão tử mà ị một bãi nữa thôi!”

Động tác gặm linh quả của Tần Xu khựng , vị tổ gia gia với khuôn mặt yêu nghiệt, buột miệng tục, cô cảm thấy một chút gì đó tan vỡ ảo mộng.

Tuy nhiên, cái tính tình nóng nảy của tổ gia gia, vẻ quen thuộc, khiến thấy thoải mái.

Chưởng môn đang quỳ mặt đất, trong mắt đầy rẫy sự sợ hãi, lóc : “Thái Thượng Trưởng Lão soi xét cho, thật sự oan uổng!”

Hắn chỉ lão già Hóa Thần kỳ còn thảm hại hơn bên cạnh: “Là ! Đều là của ! Hắn Phục Trung Đức lòng tham đáy, còn lợi dụng , khiến gì mà một chuyện với Vô Vi Tử sư !”

Thanh Minh Tôn Giả nhàn nhạt hỏi: “Ồ? Hắn lợi dụng ngươi thế nào?”

Vân Vũ

Chưởng môn vội vàng : “Hắn Thái Thượng Trưởng Lão ngài nhiều năm qua mãi thể phi thăng, là từ bên trong quấy phá! Hắn còn Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên là từ bên ngoài đến, bọn họ cướp cơ hội phi thăng thành tiên của chúng !

vì tông môn mới đối với họ truy s·át đến cùng! Phục Trung Đức lão già , còn phái tử của tìm cháu gái Vô Vi Tử, truy s·át tận cùng, chuyện cũng là do bọn họ tự ý, từ đầu đến cuối một lời cũng tay!”

Thanh Minh Tôn Giả lười biếng tựa ghế , đôi mắt đầy mê hoặc , chút độ ấm nào chằm chằm chưởng môn.

Môi như tô son, chậm rãi mấp máy: “Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên là từ bên ngoài đến?”

Lời từ miệng , một sự quái dị thể tả, chính cũng cảm thấy buồn .

Thanh Minh Tôn Giả khẽ lắc đầu: “Các ngươi thật đúng là...”

Lời , đột nhiên dừng .

Thanh Minh Tôn Giả biến mất ghế , dịch chuyển tức thời đến mặt chưởng môn, bóp cổ chưởng môn, tay xách lên.

“Đồ ngu! Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên là từ bên ngoài đến? Thế thì là ai?!”

“Hộc hộc hộc —” chưởng môn phát tiếng khò khè dồn dập.

Thanh Minh Tôn Giả dùng sức ném xuống đất, chân đạp lên chưởng môn càng thêm chật vật.

Hắn từ cao xuống đối phương, lạnh lùng : “Ngươi quên , chính lên vị trí chưởng môn? Đó là vì trong ngươi chảy dòng m.á.u của Tần gia chúng !”

Chưởng môn sắc mặt trắng bệch, cảm nhận bàn chân n.g.ự.c bắt đầu dùng lực, hai tay ôm lấy chân của Thanh Minh Tôn Giả.

“Lão tổ tông! sai ! thực sự ! Là ma quỷ ám ảnh, là ghen tị Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên ngài coi trọng, việc cũng là Tần gia, ngài tha thứ cho ! dám nữa, thực sự dám nữa!”

Thanh Minh Tôn Giả phong khinh vân đạm thu chân , sự lạnh lẽo trong mắt vẫn biến mất, di chuyển vài phần sát ý che giấu.

“Ngay cả ngươi cũng xứng Tần gia? Vốn dĩ huyết mạch loãng, giờ còn ô uế tâm, thể giữ ngươi !”

Chưởng môn còn tưởng rằng tìm đường sống trong chỗ c·hết, sắc mặt đột biến, bò dậy ôm lấy chân của Thanh Minh Tôn Giả.

“Lão tổ tông thật sự ! nguyện ý đền bù, xin cho một cơ hội nữa!”

“Phanh —!”

Thanh Minh Tôn Giả một cước đá văng mấy thước.

Hắn châm chọc hỏi: “Muốn sống ?”

Chưởng môn phun một ngụm m.á.u tươi, nhịn đau chật vật bò dậy, ngừng dập đầu với Thanh Minh Tôn Giả.

“Cầu lão tổ tông tha mạng cho ! Cầu lão tổ tông tha mạng cho ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-636-nghi-ky-xem-muon-chet-the-nao-chua.html.]

Chưởng môn nhanh dập trán đến huyết nhục mơ hồ.

Bàn tay rũ bên của Thanh Minh Tôn Giả khẽ nâng, hờ hững : “Tội c·hết thể miễn, nhưng tội sống khó tha, sẽ lấy bộ linh lực của ngươi, để ngươi sống thêm vài năm nữa mà chuộc tội.”

Chưởng môn đột nhiên ngẩng đầu, lộ khuôn mặt che giấu sự hận ý, biểu cảm dữ tợn và vặn vẹo.

Hắn định mở miệng, liền cảm nhận cảm giác đau đớn c·hết khi linh lực rút .

“A a a!!!”

“Lão, lão tổ tông! Ngài hảo... thật tàn nhẫn!”

Thanh Minh Tôn Giả mặt lộ vẻ lạnh, động tác rút linh lực càng thêm hung ác.

Trong nháy mắt, mái tóc đen trắng của chưởng môn trở nên trắng như tuyết, nếp nhăn mặt giống như vỏ cây già sụp xuống.

“Hộc hộc hộc —”

Chưởng môn trong nháy mắt già nua đến còn hình dạng, cả mềm nhũn quỳ rạp mặt đất, miệng phát âm thanh thô ráp chói tai.

Tần Xu thấy cảnh , trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Chưởng môn tu vi Hóa Thần kỳ, thế mà già nua đến nỗi ngay cả lời cũng thốt .

Thanh Minh Tôn Giả nâng tay, hai tên tử bước , kéo thể như một bãi thịt nhão của chưởng môn .

Phục Trung Đức bên cạnh thấy cảnh , sợ đến cả run rẩy, bất chấp ánh mắt xung quanh, xoay liền trốn.

Một luồng uy áp khủng bố phóng , bao trùm lên Phục Trung Đức.

“Phục trưởng lão ?”

Phía truyền đến giọng lộ sự lạnh lẽo ngẫm nghĩ.

Thân thể Phục Trung Đức run rẩy, áp lực bốn phía dọa sợ đến thốt nên lời.

Thanh Minh Tôn Giả dịch chuyển tức thời đến mặt , thần sắc như : “Đối với Tần gia truy s·át đến cùng, ngươi vẫn là đầu tiên, nghĩ kỹ xem c·hết thế nào ?”

Khi đang chuyện, thu uy áp tu vi Đại Thừa đỉnh kỳ.

Thân thể căng cứng của Phục Trung Đức, trong khoảnh khắc mềm nhũn xuống, chật vật quỳ rạp mặt đất.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ Thanh Minh Tôn Giả khuôn mặt yêu nghiệt bao trùm sát khí.

Phục Trung Đức như ngày c·hết đến, hận ý oán độc trong mắt còn che giấu, nghiến răng nghiến lợi : “Người Tần gia các ngươi quá bá đạo! Toàn bộ tông môn đều trong sự kiểm soát của các ngươi! Dựa Tần gia các ngươi mà sinh tử?! Với tu vi của ở tông môn khác, đặc quyền vô thượng, tài nguyên hưởng dụng hết, còn nữ tu lao lòng!”

ở Đan Các địa vị chẳng khác gì tử bình thường, mỗi ngày trừ luyện đan thì nhiệm vụ, từng một ngày hưởng lạc! Nhìn khắp Đông Vực đại lục, lão tổ Hóa Thần nào kìm kẹp như !”

“Tất cả những thứ đều là của Tần gia các ngươi! Các ngươi khống chế bộ Đan Các, căn bản coi chúng , bất luận là tử bình thường trưởng lão, tất cả đều là nô bộc của Tần gia các ngươi!!!”

Ánh mắt Thanh Minh Tôn Giả trở nên kỳ lạ, khó hiểu hỏi: “Cái nhận thức nào, khiến ngươi cho rằng tư cách nô bộc của Tần gia?”

“...” Phục Trung Đức trợn tròn mắt.

“Phụt —!”

Giây tiếp theo, tức giận công tâm, phun một ngụm máu.

 

 

 

 

 

Loading...