Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 629: Đại chiến đoạt U Minh Hoa, nhìn thấy ông nội
Cập nhật lúc: 2025-09-24 15:29:40
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Lan Chi , dùng sức bóp cằm Tần Xu.
“Bảo bối, em nghĩ như , em thể vì bất cứ lý do gì mà thích nơi , nhưng tuyệt đối thể là vì c.h.é.m g·iết.”
Tần Xu ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh đang cảnh cáo đấy ? Bảo kiềm chế cái khao khát c.h.é.m g·iết trong lòng ?”
Lúc , cô tràn ngập sát khí tàn bạo trận chiến, giọng dù ngụy trang thế nào nữa, vẫn toát một tia bạo ngược.
Tạ Lan Chi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Tần Xu, giọng mơ hồ: “Làm thế , chỉ sợ em sự c.h.é.m g·iết mê hoặc bản tâm, dù em cũng sắp kết Anh , vạn nhất khi độ kiếp mà nhập ma, thì bù đắp nổi mất. Chúng thể về, còn thế nào mà gặp con trai với con gái nữa, thể bỏ lỡ việc chúng kết hôn sinh con, trực tiếp thấy chúng đầu bạc trắng, hoặc là chỉ thể thấy từng ngôi mộ thôi.”
Mọi cảm xúc trong mắt Tần Xu đều thu sạch sẽ, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tạ Lan Chi.
Giọng cô đầy lo lắng: “Sẽ , chúng nhanh thể rời khỏi nơi .”
Tạ Lan Chi xoa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tần Xu, khẽ : “Anh tin A Xu, bao lâu nữa chúng sẽ thể rời khỏi nơi .”
Lý trí trong mắt Tần Xu khôi phục, cô dùng sức gật đầu: “Sẽ!”
Khi nắm tay yêu, Tạ Lan Chi xoay về phía nơi Phạn Âm Cung đóng quân.
“U Minh Hoa sắp nở , ông nội và nhị đường bá chắc chắn sẽ xuất hiện, em nghĩ kỹ xem đối mặt với họ thế nào ?”
Nhờ bảy ngày bảy đêm song tu .
Tần Xu giờ đây còn để tâm chuyện vặt vãnh, cũng còn rối rắm đau khổ như đầu sự thật.
Cô gật đầu với Tạ Lan Chi: “Chỉ cần Tần Bách Hiên cắm cho ba cái sừng, họ thích lăn lộn thế nào thì lăn lộn.”
“Vậy em thể yên tâm 120 phần, sẽ cắm sừng cha vợ trong trường hợp ai .”
“Nghe cứ như hiểu rõ lắm .”
“Anh chỉ là đúng sự thật thôi, cha vợ và nhị đường bá đều giống tiểu nhân.”
“Hừ, ai mà , mặt mà lòng mà!”
Bóng dáng hai xa dần, giọng cũng nhỏ dần.
Thời gian trôi qua.
Trong khu rừng rậm xanh , tụ tập một đám Nguyên Anh, Hóa Thần, và lác đác mấy vị lão tổ Đại Thừa kỳ.
Hắc Phong Cốc ma khí nồng đậm, ở ngay phía họ, một cây U Minh Hoa cao bằng , bắt đầu tản linh khí nồng đậm, cùng với mùi hương hoa nhẹ nhàng say lòng .
Trong quá trình U Minh Hoa nở chậm rãi, linh khí dần dần ma khí lượn lờ xâm nhập.
Người bên ma giới say mê hít một thật sâu, cảm thán : “Quả nhiên là U Minh Hoa, chính tà, chí bảo của ma giới, gì sánh bằng!”
Tu sĩ chính đạo chịu, châm chọc : “Từ xưa đến nay, U Minh Hoa đều là linh thảo chúng cần để độ kiếp, nó là chí bảo của ma giới các , rõ ràng là tồn tại để chúng độ kiếp tiến giai!”
“Nói bậy! Nó sinh ở ma giới chúng , chính là đồ của chúng !”
“Ha! Bao nhiêu năm cũng thấy các bảo vệ , kết quả cũng y hệt, đừng ở đây tìm cảm giác tồn tại nữa, về nhà mà b.ú sữa thôi!”
“Mẹ kiếp thằng nhục nhã tao, lão tử c.h.é.m c·hết mày thằng khốn nạn!”
“Có bản lĩnh thì đến đây, xem ai c.h.é.m ai là cháu trai!”
“Tốt thằng nhóc! Ăn lão tử một kiếm!”
Bang bang! Ầm! Rầm!
Hai tên ma tu và tu sĩ cãi vã kịch liệt, trong khoảnh khắc triển khai trận chiến khốc liệt.
Ẩn trong bóng tối, Tần Xu khóe môi run run mà bình luận: “Bọn họ dù cũng là lão tổ Nguyên Anh, mà còn bằng mấy bà dì ở chợ chửi nữa!”
Tạ Lan Chi xoa đầu cô: “Họ rốt cuộc cũng là bằng xương bằng thịt, giữ bản tính của con thôi.”
Tần Xu trầm tư một lát, gật đầu: “Cũng đúng, họ là thì thể ngoại lệ.”
Hai tu sĩ Nguyên Anh đánh túi bụi, U Minh Hoa vẫn đang từ từ nở.
Khi nó nở , bên ngoài vẫn còn một vài lão già giấu trong bóng tối, đồng loạt tay.
U Minh Hoa một lão nhân dáng thấp bé, lưng còng cướp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-629-dai-chien-doat-u-minh-hoa-nhin-thay-ong-noi.html.]
Những khác đồng loạt bùng nổ: “Lão già , giao U Minh Hoa đây!”
Lão nhân thấp bé đắc ý: “Đã tay thì nào lý lẽ giao ! Có bản lĩnh thì các đến mà cướp !”
Lời , tất cả các lão quái vật đều tay.
Ầm ầm!
Bang! Bang bang!
Hơi thở uy áp của hơn mười tu sĩ Hóa Thần bao trùm đỉnh đầu , khiến cảm thấy nghẹt thở.
Tạ Lan Chi ôm Tần Xu lòng, lo lắng hỏi: “A Xu, em ?”
Sắc mặt Tần Xu tái nhợt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không lắm, cảm thấy sắp thở nổi .”
Áp lực từ nhiều tu sĩ Hóa Thần như , khiến nghẹt thở, đồng thời trong lòng cũng sinh sự kinh hãi thể kiểm soát.
Tạ Lan Chi vòng tay qua eo Tần Xu, phóng một tia áp chế của huyết mạch kim long, ngăn cản sự uy h.i.ế.p của tu sĩ Hóa Thần đang tràn tới.
Cuối cùng Tần Xu cũng thể thở dốc, ánh mắt đầy hưng phấn chằm chằm hơn chục bóng đang run rẩy trong hư .
Cô khỏi cảm thán: “Tu sĩ Hóa Thần lợi hại thật, ông nội ở , là cũng đang đánh .”
Tạ Lan Chi phủ định: “Ông nội ở trong đó.”
“Ưm?” Tần Xu phát tiếng nghi ngờ, hỏi: “Sao ?”
Tạ Lan Chi tiện tay chỉ, trong một đám tu sĩ Nguyên Anh, chính xác chỉ Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên.
“Nhìn hai đằng , ông nội họ ngụy trang thành công, còn áp chế tu vi xuống Nguyên Anh. Không chỉ họ, xung quanh còn ẩn giấu một vài tu sĩ Hóa Thần đang quan sát nữa.”
Tần Xu lướt mắt qua, lập tức nhận đôi mắt cơ trí, đầy tinh quang của ông nội.
Ánh mắt cô lóe lên một tia vui sướng: “ là ông nội , nhận ?”
Tạ Lan Chi nhạt: “Họ về phía chúng nhiều , đôi mắt là thứ khó che giấu tâm tư nhất.”
Anh dứt lời, ánh mắt Tần Xu đối diện với Vô Vi Tử.
Biểu cảm của Vô Vi Tử đầu tiên là ngây , ngay đó dời như chuyện gì.
Tần Xu mím môi , ông nội dường như vì phát hiện phận mà chút thẹn quá hóa giận.
Một tiếng ầm!
Lão nhân thấp bé đầu tiên cướp U Minh Hoa hợp lực đánh rơi xuống đất.
“Phụt...”
Lão nhân phun một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi chằm chằm đang tiến tới.
“Các lấy đông h.i.ế.p ít, dù hủy U Minh Hoa cũng sẽ giao nó !”
Sự cam lòng trong mắt lộ một tia điên cuồng, lấy U Minh Hoa chuẩn hủy nó .
lúc , Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên tay.
U Minh Hoa trong tay lão nhân một luồng sức mạnh khủng bố từ tới cướp .
Vân Vũ
Vô Vi Tử mặc y phục rách rưới, đầu ngón tay thưởng thức U Minh Hoa tỏa hương thơm mê hoặc lòng .
Hắn bình thản: “Bảo bối như , hủy thì đáng tiếc, nếu ngươi cần thì xin nhận.”
Ánh mắt của đó đuổi đánh lão nhân thấp bé lập tức dời .
Có trào phúng Vô Vi Tử: “Ngươi một Nguyên Anh nho nhỏ cũng dám tranh đồ với chúng ! Chán sống ?”