Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 618: Lan ca lại quá mức, cô cũng sẽ không tức giận
Cập nhật lúc: 2025-09-24 15:29:29
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Xu đàn ông mặt, tóc tai rối bời, quần áo nửa trần, đôi mắt vàng kim hiện lên vẻ sâu thẳm và nhẫn nại.
Cô há miệng, từ chối, nhưng lời đến bên miệng .
Tạ Lan Chi dường như sự do dự của Tần Xu, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Giọng khàn khàn: “A Xu, bảo đảm sẽ đau, ?”
“...” Tần Xu cúi đầu, vẻ mặt đầy ngờ vực.
Nhìn cái xu thế đáng sợ , đau là điều thể. Tạ Lan Chi hiện giờ đơn giản chỉ là biến dị, mà tiến hóa đến trình độ khiến khiếp sợ.
Tạ Lan Chi thấy Tần Xu lên tiếng, chóp mũi cọ cọ ở cổ cô như đang nũng. Giọng mềm mại: “A Xu, em thể yêu thương một chút ?”
Tim Tần Xu đập mạnh. Tạ Lan Chi đây là đang nũng ? Quá vi phạm quy tắc!
“Ừm ——” Tần Xu từ từ nhắm mắt , khẽ “ừm” một tiếng từ mũi.
Đôi mắt vàng kim của Tạ Lan Chi bừng sáng, kích động đến kìm , cũng bắt đầu rục rịch. Anh hôn lên mặt Tần Xu, rạng rỡ: “A Xu, em thật !”
Tần Xu dám mở mắt.
Cô cảm nhận từ Tạ Lan Chi vốn dĩ luôn bình tĩnh, tự chủ, giờ đang phóng một luồng thở mạnh mẽ, như một trận hồng thủy bùng nổ, cuốn lấy trung khu thần kinh của cô, khiến cô tránh cũng thể tránh.
Tạ Lan Chi quỳ gối phục tùng Tần Xu, nâng lên bắp chân như ngọc của cô, nghiêng đầu hôn lên đó. Giọng dịu dàng, lưu luyến: “A Xu, khi hôn mê bất tỉnh, tất cả những gì em đều cảm nhận , bao gồm cả việc em ôm , kể lể nỗi nhớ, oán trách thể đáp . Những lời đó đều rõ ràng...”
Tần Xu bỗng chốc mở to mắt, hổ kinh hãi. Cô hỏi với giọng nghẹn : “Anh... đều ?”
Tạ Lan Chi đôi mắt hoảng loạn của Tần Xu, nở một nụ trấn an: “Anh , em nhớ , chỉ trong lòng nhớ, mà cơ thể cũng đang nhớ .”
Tần Xu dùng hai tay ôm mặt, cảm thấy còn mặt mũi nào nữa. Cô cứ tưởng Tạ Lan Chi hôn mê bất tỉnh nên chẳng gì, thế nên mới ngang nhiên càn song tu như .
Ai ngờ, đàn ông chỉ cảm nhận , mà còn thấy cả tiếng cô lóc và nỗi nhớ nhung.
A a a!!!
Cô tìm cái lỗ chui xuống!
Tạ Lan Chi như đang thưởng thức một món ngọc quý, lưu luyến Tần Xu, khẽ thở dài: “Em , lúc đó ôm em lòng an ủi bao nhiêu, khôi phục khả năng kiểm soát cơ thể để em một chịu, , rên, rỉ, và, ngứa, ngáy!”
Mấy chữ cuối cùng, Tạ Lan Chi gần như nghiến răng mà thốt . Có thể thấy nỗi oán niệm của sâu nặng đến mức nào.
Tần Xu qua kẽ tay, đánh giá khuôn mặt thanh quý, tự phụ, lạnh lùng của Tạ Lan Chi, nhuốm một chút ửng hồng. Cô buông tay , mặc kệ tất cả: “Biết thì , bồi thường cho những tháng ngày vất vả đó của !”
Đã là vợ chồng già !
Tần Xu cảm thấy màu cũng chẳng ý nghĩa gì.
Tạ Lan Chi thể rõ ràng cảm nhận cô thả lỏng, về trạng thái tự nhiên như khi ở hiện thế. Anh tùy tay vứt dải lụa xuống đất, như mở một món quà, từng lớp từng lớp bóc trần vẻ hảo, quyến rũ, động lòng của Tần Xu.
“A Xu đừng sợ, nỡ em tổn thương dù chỉ nửa phần.”
“Hôm nay chỉ là quen , sẽ chờ đến ngày em sẵn sàng...”
Tần Xu cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể, cả hổ chịu nổi, khẽ cuộn tròn .
Đối với câu của Tạ Lan Chi, cô tin dù chỉ một chữ. Cô quá hiểu Tạ Lan Chi, giường chỉ bá đạo, mà còn chút điên cuồng.
Tạ Lan Chi thưởng thức Tần Xu hảo tì vết, vỗ vỗ hông cô: “Ngoan, lưng với ?”
Họ quá lâu trần trụi đối diện , Tạ Lan Chi ngắm Tần Xu thật kỹ.
Trước mặt Tạ Lan Chi, Tần Xu luôn ngoan ngoãn và mềm mại, hành động theo mệnh lệnh của . Trên cô chỉ còn một chiếc yếm, sợi dây đỏ chói mắt tương phản với làn da trắng nõn, trông quyến rũ như máu.
Tạ Lan Chi như tuần tra lãnh địa của , từ đôi xương bướm tuyệt của Tần Xu, dọc theo đường cong động lòng, tầm mắt cuối cùng dừng ở nơi bí ẩn thể ...
Tần Xu lưng với đàn ông, thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Theo tu vi của cô tăng lên, nhẫn Tu Di đổi long trời lở đất, linh khí ở đây còn đậm đặc hơn cả Đông Vực đại lục.
Ánh mắt Tần Xu đột nhiên dừng , cả cứng đờ.
Môi đỏ của cô hé , như hét lên, nhưng một chữ.
Tạ Lan Chi áp sát lưng Tần Xu, cúi đầu thì thầm bên tai cô, cố ý thở dốc, giọng khàn khàn.
“Ngoan, đừng lộn xộn, để ôm em một chút thật ...”
Trong giọng của đầy sự thỏa mãn, khàn khàn và hưởng thụ, như một liều xuân dược kích thích Tần Xu.
Vẻ mặt Tần Xu như sắp .
Cô cũng động chứ, nhưng định trụ, căn bản cử động !
________________________________________
Trong nhẫn Tu Di gió nổi lên.
Nó dường như cảm xúc của chủ nhân ảnh hưởng, gió nhẹ lùa qua cửa sổ trong nhà.
Tóc Tần Xu gió thổi rối bời, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, ửng đỏ, động tình từ lâu.
Tạ Lan Chi tự tay xoa bụng cho Tần Xu, động tác dịu dàng.
“A Xu, bụng còn đau ?”
Tần Xu môi mím chặt, đau đến một câu.
Tạ Lan Chi khẽ , hôn lên má Tần Xu, kéo tay cô đặt lên bụng xoa nhẹ.
Người đàn ông dùng giọng ngọt ngào, trầm thấp thì thầm.
“Ngoan, cảm nhận ?”
Hô hấp Tần Xu dồn dập, vốn đau bụng, giờ thêm một cơn đau mãnh liệt ập đến.
Tầm của cô bắt đầu rõ, cây cối rậm rạp ngoài cửa sổ trong mắt cô lúc cao lúc thấp.
Còn câu hỏi của đàn ông, cô giả vờ như thấy.
Tạ Lan Chi nhận lời đáp, khẽ chậc một tiếng, thầm nghĩ, Tần Xu càng ngày càng giỏi nhịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-618-lan-ca-lai-qua-muc-co-cung-se-khong-tuc-gian.html.]
Không .
Họ còn nhiều thời gian.
Tần Xu cuối cùng sẽ mở miệng đáp , trở dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại như .
________________________________________
Tần Xu lơ mơ mở mắt, đập mắt là lồng n.g.ự.c trần trụi, đầy vết cào của đàn ông.
Ký ức kinh tâm động phách đêm qua nhanh chóng ùa về.
Khuôn mặt trắng nõn của Tần Xu như nhuộm màu, đỏ bừng lên, ánh mắt hổ bực bội.
Tạ Lan Chi quả thực quá đáng!
Người đàn ông quả thật ngay lập tức để Tần Xu tiếp nhận “cái thứ” . Chỉ là, Tạ Lan Chi càng ngày càng cách hành hạ, và càng mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
“A Xu, em tỉnh ?”
Tạ Lan Chi nhắm mắt , ôm Tần Xu lòng, thành thạo xoa bóp thắt lưng cho cô. Cằm tựa đỉnh đầu Tần Xu, dịu dàng hỏi: “Bụng còn đau ?”
Tần Xu cảm nhận một chút, cơ thể vẫn còn cảm giác đau đớn như xe cán qua, cô mà như :
“Anh xem? Anh cái thời mới mùi đời, đêm qua ôm tâm trạng g·iết c·hết , định cho tàn đời tại đây ?”
Vân Vũ
Cô nắm cổ áo Tạ Lan Chi, giọng chất vấn khàn .
Tạ Lan Chi ôm trơn tuột trong lòng, an ủi hôn lên trán cô.
Anh trong lòng bằng đôi mắt vàng kim sâu thẳm: “Bảo bối, nhịn nửa năm .”
Ánh mắt Tần Xu lóe, đủ tự tin: “Cũng ai nhịn mà hành hạ như !”
Tạ Lan Chi khẽ , lồng n.g.ự.c rung lên, hóm hỉnh : “Tình huống đêm qua cũng thấy bất ngờ. A Xu, nghi ngờ em hạ xuân dược cho .”
“...” Tần Xu tức đến .
Cô buông cổ áo đàn ông , sang nhéo cằm Tạ Lan Chi đường nét rõ ràng.
“Anh chút lý lẽ xem. Với cái tính cách mỗi đều ăn đủ no của , mà còn hạ loại thuốc bậy bạ gì nữa, chẳng chê sống quá lâu, sống nữa ?”
Tạ Lan Chi thuận thế nắm bàn tay nhỏ của Tần Xu, đưa lên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái.
“Là sai, là quá thích A Xu, quá nhớ mùi vị của A Xu. Đêm qua cảm xúc kích động, nên quản bản .”
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành, còn Tần Xu chịu chiêu , chui lòng , hung hăng : “Anh là . Dù cũng sẽ hạ thuốc bậy bạ cho ! Trừ khi sống nữa.”
Tạ Lan Chi mãn nguyện ôm cô vợ nhỏ đang giương nanh múa vuốt nhưng vô hại lòng, khóe môi nhếch lên nụ nén xuống .
“A Xu, ngủ với thêm một giấc nữa nhé, chờ ngủ em hãy rời ?”
“Được ——”
Tần Xu Tạ Lan Chi sắp chìm giấc ngủ sâu. Giấc ngủ kéo dài mấy ngày.
Cô còn rời , bắt đầu nhớ Tạ Lan Chi.
Tần Xu vòng tay qua eo đàn ông, từ từ nhắm mắt , để bản bao bọc bởi thở lạnh lẽo và đầy hormone nam tính.
Khi cô đang lưu luyến, giọng lười biếng của Tạ Lan Chi vang lên từ đỉnh đầu.
“A Xu, chúng luân phiên từng bước một nhé?”
Tần Xu đột nhiên mở đôi mắt lạnh lùng, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Cái quái gì?
Tạ Lan Chi đang cái chuyện ma quỷ gì ?!
Hô hấp Tần Xu trở nên nhẹ nhàng, cơ thể lùi phía .
Tạ Lan Chi vẫn nhắm chặt mắt, vươn tay vớt cô vợ nhỏ đang định bỏ trốn lòng.
Anh siết chặt trong lòng, dùng cái giọng tự phụ, tự chủ, lạnh lẽo nhưng đầy dịu dàng .
“A Xu, em thể thiên vị bên , bên cũng đang đấy.”
Tần Xu tức đến run rẩy: “Anh câm miệng!”
Cả cô nóng bừng lên, thể thấy rõ bằng mắt thường.
Mặt Tạ Lan Chi càng ngày càng dày, lời gì cũng kiêng nể mà . Anh dám , nhưng Tần Xu dám !
Tạ Lan Chi nữa, hô hấp trở nên đều đều. Cứ như chỉ là đang làu bàu trong mơ.
Tần Xu ngẩng đầu khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ, trắng nõn tì vết của đàn ông, nhịn nhịn, vẫn nhịn , đặt lên mặt từng nụ hôn khẽ.
Cô tiếng động : “Lan ca, chào mừng trở ——”
Ánh mắt Tần Xu thẹn giận biến mất, đó là sự dịu dàng và nỗi nhớ vô tận.
Thật , dù cho Tạ Lan Chi quá đáng đến mức nào, Tần Xu cũng sẽ thực sự tức giận với . Cô chỉ quen nũng và giở chút tính tiểu thư mặt Tạ Lan Chi mà thôi, để đàn ông dỗ dành .
Đây là đàn ông nhiều vì cô mà hy sinh mạng sống. Trừ , trong đời sẽ bao giờ một nào như thế liều vì cô.
Tần Xu thể nỡ từ chối những điều mà Tạ Lan Chi mong và ao ước.
Chỉ cần là đưa , Tần Xu đều sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn ...