Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 611: Hôn của hắn, nồng nhiệt lại khiến người ta nghiện
Cập nhật lúc: 2025-09-24 15:28:27
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lan ca!”
Tần Xu thấy đàn ông đột nhiên hiện , lập tức bật dậy.
Tạ Lan Chi mặc áo đen, cặp sừng rồng dài trùm bởi mũ áo, thể thấy đường quai hàm ưu việt lộ , cùng khóe môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tiết Thần và Phạn Thương là đầu tiên đối diện gần gũi như với đạo lữ của Tần Xu. Hai theo bản năng thẳng lưng, ánh mắt dò xét, cảnh giác đánh giá Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi lờ hai ánh mắt đang dán , trong mắt chỉ duy nhất Tần Xu. Hắn một tay ôm lấy eo Tần Xu, giọng trầm thấp và chắc chắn: “A Xu, ngày em cần lấy mạo hiểm, giúp em lấy Vạn Niên Linh Dịch. Em bằng chứng ngoại phạm, một tháng còn Hắc Phong Cốc.”
Tần Xu ngẩng đầu khuôn mặt tự phụ nho nhã của đàn ông, nhịn xuống sự thôi thúc hôn lên. Giọng cô nũng nịu mềm mại hỏi: “Vậy còn ? Có nguy hiểm ?”
Tạ Lan Chi lắc đầu: “Sẽ .”
Tần Xu nghi ngờ : “Thật ? Anh lừa em!”
Tạ Lan Chi khẽ một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt xinh của Tần Xu: “Thật. Anh dùng trạng thái hồn thức lẻn kho báu là cách an nhất. Còn em chuẩn đủ linh thảo ? Vạn Niên Linh Dịch một khi , em thể giữ lâu, nhanh chóng luyện hóa nó.”
“Đã chuẩn xong hết , chỉ chờ Vạn Niên Linh Dịch.”
“Tốt ——”
Tạ Lan Chi ôm eo Tần Xu, xoay Tiết Thần và Phạn Thương đang căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiết Thần một cách lắp bắp: “Lan... Lan đạo hữu, là bạn của Tần đạo hữu.”
Phạn Thương Tạ Lan Chi với dáng cao lớn, vẻ mặt che khuất hơn hai phần ba, chỉ lộ đường quai hàm sắc nét, khó để thấy đàn ông một tướng mạo .
Phạn Thương cảm nhận áp lực ngột ngạt mà đàn ông mang , áp đảo về khí thế. Giọng căng thẳng: “Lan đạo hữu, tại hạ Phạn Thương.”
Đôi mắt Tạ Lan Chi khẽ chùng xuống, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng Phạn Thương: “Ngươi hãy tránh xa A Xu một chút.”
Giọng dễ , nhưng ngữ điệu chậm rãi, nhiều gợn sóng, mang đến cho một cảm giác nguy hiểm khó tả. Phạn Thương đổ mồ hôi, gượng : “Lan đạo hữu đừng hiểu lầm, đôi khi miệng mồm thiếu, nhưng tuyệt đối bất kỳ ý đồ nào.”
Chết tiệt! Đạo lữ của Tần Xu thật đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Lan Chi như đ.â.m thủng .
Tạ Lan Chi xuống chỗ của Tần Xu, ôm cô lên đùi , lạnh lùng liếc Tiết Thần và Phạn Thương đang yên.
“ đồng ý cho các ngươi ở bên cạnh A Xu, là vì thực lực của các ngươi tạm , phẩm hạnh cũng còn chấp nhận .”
“Giờ đến Đông Vực đại lục, tu vi của A Xu sẽ sớm vượt qua các ngươi, lúc cần đến các ngươi cũng sẽ ít.”
“ các ngươi gì, linh đan, cơ duyên, thiên tài địa bảo. Chỉ cần các ngươi an phận thủ thường, bảo vệ an cho A Xu, đều thành vấn đề.”
Giọng Tạ Lan Chi trầm thấp đầy từ tính, từng từ rõ ràng truyền tai Tiết Thần và Phạn Thương.
“...” Tiết Thần.
“...” Phạn Thương.
Tạ Lan Chi đây là coi họ như hộ vệ của Tần Xu? Không ! Người đàn ông thẳng thắn thế ? Không thèm giả vờ chút nào?
Tần Xu tựa lòng Tạ Lan Chi, nũng nịu : “Lan ca, dọa họ .”
Tạ Lan Chi cụp mắt, cô vợ nhỏ đang đùi, mím môi khẽ, dịu dàng : “Sợ hãi mới sẽ sai, nếu ngày nào đó mất mạng, cũng c·hết thế nào.”
“!!!” Tiết Thần.
“!!!” Phạn Thương.
Hai cả giật , đây là uy h·iếp chứ gì?
Tạ Lan Chi cảnh cáo xong, ôm Tần Xu một lúc biến mất.
“A Xu, gần đây hồn lực của , hai ngày nữa sẽ trở .”
“Được ——”
________________________________________
Thời gian thấm thoắt, hai ngày trôi qua.
Cuộc thi đấu tông môn của Phạn Âm Cung náo nhiệt, các tử tạp dịch sắp xếp ở góc trong cùng, chờ đợi sai phái. Tần Xu, Tiết Thần, Phạn Thương ba tìm một chỗ lười biếng, tiến lên phía , nhưng vẫn đảm bảo các tử tạp dịch khác đều thể thấy sự tồn tại của họ.
Tiết Thần và Phạn Thương khi ai, coi linh đan Tần Xu cho như kẹo mà nhai.
Có một tử tạp dịch dung mạo bình thường, bận bận , khi ngang qua ba , mũi giật giật. Hắn đến gần Tiết Thần và Phạn Thương, mắt sáng rực họ.
Phạn Thương nheo mắt hỏi: “Có chuyện gì?”
Đệ tử tạp dịch chằm chằm linh đan trong tay : “Các ngươi ăn cái gì thế? Thơm quá.”
Phạn Thương lông mày khẽ động, ném linh đan trong tay miệng: “Kẹo.”
Đệ tử tạp dịch vẻ mặt tin: “Kẹo gì mà linh khí nồng đậm thế? Còn ? Có thể cho mấy viên ?”
Phạn Thương suýt sặc, linh đan thượng phẩm từ tay Tần Xu, ăn một viên là thiếu một viên, tiểu tử cũng dám mở miệng xin.
Không đợi Phạn Thương từ chối, Tiết Thần lấy hai viên kẹo đường giống linh đan, đưa đến mặt tử tạp dịch.
“Là kẹo đường luyện từ linh thảo, chúng cũng còn nhiều, còn hai viên đều cho ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-611-hon-cua-han-nong-nhiet-lai-khien-nguoi-ta-nghien.html.]
Đệ tử tạp dịch nhận lấy kẹo đường, thế nào cũng giống loại mà Phạn Thương ăn, linh khí cũng nồng đậm như .
Phạn Thương mất kiên nhẫn : “Cầm đồ thì nhanh , cẩn thận quản sự thấy phạt ngươi đấy!”
Đệ tử tạp dịch , trái , siết chặt hai viên kẹo đường trong tay, một tiếng cảm ơn xoay rời .
Tiết Thần và Phạn Thương , đầu Tần Xu đang im lặng tiếng động bên cạnh.
Tần Xu nhanh chậm : “Các ngươi chú ý một chút, để phát hiện các ngươi coi linh đan như kẹo mà cắn, sẽ tránh khỏi phiền phức.”
“Biết .” Phạn Thương đè xuống lọ thuốc trong tay áo, trưng một bộ mặt khó chịu.
Tiết Thần lén lút ném một viên linh đan miệng, còn đều đưa nhẫn gian.
Tần Xu cung cấp linh đan trong thời gian , tu vi của họ tăng lên một mảng lớn. Một ngày nhai nửa bình đan dược, liền cảm thấy ngứa ngáy khắp .
Cuộc thi đấu của Phạn Âm Cung kết thúc bình yên, ba Tần Xu ở bên ngoài một ngày, buổi tối ai về phòng nấy.
Tần Xu đẩy cửa phòng, một cánh tay vươn tới, ôm một vòng tay lạnh lẽo quen thuộc.
“Lan ca!”
Tần Xu thuận theo mà tựa lòng đàn ông.
Tạ Lan Chi mặc áo đen, lật chiếc mũ áo trùm lên đầu, cúi đầu hôn Tần Xu. Hôn của gấp gáp, mang theo vài phần bạo ngược.
Tần Xu đôi mắt vàng kim lấp lánh của đàn ông, từ từ nhắm mắt , mặc kệ Tạ Lan Chi điên cuồng đòi hỏi. Hôn của đàn ông, nồng nhiệt khiến nghiện, như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Nhiệt độ cơ thể của hai dần dần tăng lên.
Sắp sửa bùng nổ, Tạ Lan Chi buông Tần Xu . Hắn thở hổn hển : “Vạn Niên Linh Dịch lấy , tiện thể mang theo ít linh thảo nghìn năm, và một ít đồ linh tinh, đều bỏ nhẫn Tu Di. Không chắc của Phạn Âm Cung cách nào truy tung chúng , em mau chóng xử lý sạch sẽ.”
Tần Xu khẽ vuốt sườn mặt đàn ông, lo lắng hỏi: “Anh chuyện gì ?”
Tạ Lan Chi nắm tay cô, hôn lên lòng bàn tay, trấn an : “Không , mật thất lòng đất trận pháp, thương chút thôi.”
Thân ảnh càng ngày càng suy yếu, Tần Xu kéo tay đàn ông, biến mất tại chỗ, tiến nhẫn Tu Di.
Tần Xu phủ trong nhẫn Tu Di, liền thấy cảnh tượng linh thảo, pháp khí, phù lục, cùng các loại hộp quà đóng gói tinh xảo chất thành núi.
Cô cứ tưởng Tạ Lan Chi trộm Vạn Niên Linh Dịch, tiện tay mang theo vài thứ. Nhìn cảnh tượng mắt, Tạ Lan Chi đây là dọn sạch kho báu của Phạn Âm Cung .
Tạ Lan Chi từ phía ôm lấy eo Tần Xu, vùi cổ cô hít sâu, đôi môi ấm áp, hôn lên làn da trắng nõn. Hắn chỉ chiếc hộp gỗ màu đỏ sẫm khắc hoa mặt đất: “Đây chính là Vạn Niên Linh Dịch. A Xu, mệt , nghỉ đây, em tự thu dọn một chút.”
Hơi thở nóng hổi của đàn ông, phả lên làn da ửng hồng của Tần Xu, Tần Xu giọng căng thẳng: “Được ——”
Cô xoay đỡ Tạ Lan Chi, bên cạnh còn ai, Tạ Lan Chi biến mất. Tần Xu đàn ông hóa thành một luồng ánh sáng vàng, bay căn phòng cách đó xa.
Cô khẽ thở dài, khom cầm lấy chiếc hộp gỗ khắc hoa. Hộp gỗ mở , Tần Xu thấy bên trong là một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa Vạn Niên Linh Dịch trong suốt, lấp lánh như Quỳnh Tương hôn bởi trời, tỏa một luồng ánh huỳnh quang nhè nhẹ, ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn.
Tần Xu thất thần chằm chằm, như thể nó trui rèn vô bởi ánh trăng, mỗi giọt đều ngưng tụ linh lực thuần khiết nhất trong trời đất.
Vân Vũ
Cô chỉ thất thần một lát, từ đống bảo vật Tạ Lan Chi mang về, lựa những linh thảo thể dùng, ôm Vạn Niên Linh Dịch về phía căn nhà gỗ gần đó.
Một chí bảo linh khí nồng đậm như , vẫn là nên nhanh chóng luyện hóa nó. Vạn nhất Phạn Âm Cung cách nào truy tung đặc biệt, thì sẽ tự chuốc lấy họa.
Trong lúc Tần Xu luyện đan, cả Phạn Âm Cung bắt đầu giới nghiêm, cấm bất kỳ ai tông môn. Đặc biệt là các tử nội môn núi, hầu như lục tung, ngay cả quần áo cũng lột sạch để kiểm tra.
Thẳng đến rạng sáng, tiếng ồn ào trong tông môn ngừng. Rất nhanh, đến lượt các tử tạp dịch ở chân núi.
Từng nhóm tử nội môn đến, như một cơn lốc, lục soát nơi ở của đến tan hoang, nhanh chóng biến thành một đống phế tích.
Vẻ mặt Tần Xu chút nhợt nhạt và suy yếu, mới từ nhẫn Tu Di , thấy động tĩnh bên ngoài. Mày cô quẩn quanh một luồng sát khí, trầm giọng hỏi: “Bên ngoài đang gì thế?”
Tiết Thần và Phạn Thương lo lắng trong phòng, sợ tra đến chỗ họ. Hai thấy giọng Tần Xu, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cô cũng , chậm một bước nữa là chúng xong !”
“Người núi phái đến điều tra, chắc là chuyện Vạn Niên Linh Dịch trộm bại lộ.”
Vẻ mặt Tần Xu mệt mỏi, gật đầu thể nhận , thả lỏng cơ thể dựa ghế, một tay xoa trán.
“Rầm! Rầm rầm!!”
“Người bên trong gì đấy? Mở cửa! Mở cửa mau!”
Tiếng đập cửa vang lên, theo là tiếng chất vấn hung hăng.
Tiết Thần ở gần nhất, mở cửa ngay lập tức, nịnh nọt: “Các vị tiền bối, thể khỏe, chịu gió, xin các vị tiền bối chiếu cố một chút.”
“Nói nhảm nhiều!” Người dẫn đầu dùng sức đẩy Tiết Thần .
Người đàn ông xông phòng, thấy Phạn Thương đang bưng một bát thuốc, khom ghé bên cạnh Tần Xu nhỏ giọng khuyên: “Muội ngoan, uống thuốc .”
“Không uống!” Vẻ mặt Tần Xu trắng bệch, đẩy bát thuốc, đầy vẻ kháng cự.