Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 602: Huynh đệ, tối nay tôi sẽ sưởi ấm chăn cho cậu
Cập nhật lúc: 2025-09-24 15:28:17
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dựa! Các quá bá đạo !”
Tiết Thần thấy tình hình , kéo tay Tần Xu định bỏ chạy. Tần Xu tránh tay , rút chiếc roi vảy rồng từ bên hông, chính diện đối đầu với Lạc Lan.
Lạc Lan là tu vi Kim Đan, thấy Tần Xu một tu sĩ Trúc Cơ sống c.h.ế.t mà xông lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
“Tự tìm đường c·hết!”
Lạc Lan vung kiếm trong tay, c.h.é.m thẳng mặt Tần Xu. Gương mặt thật sự quá , đến nỗi khiến cô nảy sinh lòng ghen ghét, hủy hoại nó!
Đôi mắt thanh lãnh của Tần Xu lóe lên một màu đỏ tươi, chiếc roi vảy rồng phát kim quang, quất thẳng , đuôi roi quấn lấy kiếm khí, bò lên cổ tay Lạc Lan.
“A!!!”
Cổ tay trắng nõn của Lạc Lan, như rắn độc cắn một miếng, truyền đến một cơn đau nhói thấu tim. Cô oán độc chằm chằm Tần Xu, giận dữ hỏi: “Tiện nhân ! Ngươi gì ?!”
Tần Xu kéo tay đang cầm roi, Lạc Lan lôi về phía một cách chật vật.
“Chát ——!”
Tần Xu giơ tay, tát mạnh mặt Lạc Lan một cái.
“Ánh mắt của ngươi quá bẩn!”
Lạc Lan là đại sư tỷ của các Dược Các, còn là con gái ruột của chưởng môn, từng chịu uất ức như , lập tức đỏ hoe mắt. Cô run rẩy môi: “Tiện nhân! Ngươi dám đánh , sống nữa ?!”
“Chát!”
Tần Xu tát Lạc Lan một cái nữa, mạnh hơn . Cô thong thả : “Đôi mắt của ngươi thật ý, thu liễm chút .”
Vân Vũ
Lạc Lan giãy giụa như điên, linh lực mạnh mẽ của Kim Đan kỳ bạo động.
“A a a!!! Ta g·iết ngươi!”
Lạc Lan thoát khỏi sự kìm kẹp của roi vảy rồng, ngón tay bấu tay, chiếc vòng ngọc cổ tay bỗng phát ánh sáng trắng chói mắt, hai luồng kiếm quang chui từ đất lên, như rắn độc phun nọc độc lao về phía cổ họng Tần Xu.
Tần Xu xoay tránh né, roi vảy rồng quất , chạm kiếm quang nổ tung tia lửa chói mắt.
“Hôm nay g·iết ngươi, khó xua tan hận trong lòng !” Lạc Lan phẩy tay áo, một nữa tấn công Tần Xu.
Tần Xu chau mày, giọng nhuốm vẻ lạnh lẽo: “Các Dược Các thật vô lý, và các oán thù, cớ gì hung hăng dọa !”
“Nói nhiều vô ích, chịu c·hết !”
Lạc Lan hai tay nhanh chóng bấm quyết, từ linh lực biến thành những mũi kiếm dày đặc, điên cuồng lao tới Tần Xu.
Tiết Thần, Phạn Thương thấy , một ném bùa công kích, một dùng bội kiếm ngăn cản những mũi kiếm dày đặc tấn công.
Hoa Thanh Toàn kéo tay Tần Xu, gấp gáp : “Họ đông quá, thể chống , mau!”
Lạc Lan thấy họ chạy, gầm lên một tiếng: “Chúng nó chạy! Đuổi theo!”
Một tử trẻ tuổi khuyên nhủ: “Sư tỷ, trưởng lão còn chờ chúng báo cáo, thôi bỏ .”
Các tử khác cũng theo: “ sư tỷ, thời gian khảo hạch của chúng sắp hết, nếu về báo cáo, sẽ nhận phần thưởng.”
“Mấy trông dễ chọc, đặc biệt là phụ nữ cầm roi dài , chắc là Tiên Khí...”
“Chát!”
Lạc Lan tát mặt .
“Ngươi hiểu cái gì! Cái tiện nhân đó dám đánh ! Ta cô c·hết!”
Khi họ đang tranh cãi, bốn Tần Xu bay khỏi khu rừng.
...
Tiết Thần tức giận chửi ầm lên: “Mẹ nó! Người Đông Vực đại lục vô lý thật, họ đều bá đạo như ?”
Tần Xu liếc một cái, nhàn nhạt : “Chỉ tại tu vi của chúng thấp, nếu cũng sẽ chạy trốn như .”
Tiết Thần nghiến răng nghiến lợi, giọng hận thù : “Sớm muộn gì lão tử cũng sẽ kết !”
Phạn Thương ở bên cạnh đả kích: “Đợi ngươi kết , rau kim châm cũng nguội !”
Hoa Thanh Toàn an ủi ba : “Thôi , trời sắp tối, chúng mau tìm chỗ trú chân .”
Bốn tiếp tục bay, tiến một thành phố nhỏ náo nhiệt và phồn hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-602-huynh-de-toi-nay-toi-se-suoi-am-chan-cho-cau.html.]
“Lưu Vân Thành?”
Tiết Thần chống cằm, tên thành phố mắt.
Phạn Thương quét mắt trận pháp phòng hộ cổng thành, giọng nghiêm nghị: “Trận pháp phòng hộ cổng thành lợi hại, chứng tỏ nơi cũng an , tất cả chúng hãy cẩn thận.”
Tiết Thần trừng mắt : “Ai cùng ngươi, thành chúng sẽ tách .”
Trong mắt Phạn Thương hiện lên một tia lệ khí.
Đến lúc mà Tiết Thần còn tách , thật sự là điều.
giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn mỹ của Phạn Thương nở một nụ , giơ tay khoác lên vai Tiết Thần.
“Tiết Thần, chúng đều là từ Lăng Vân Quốc đến, ở nơi xa lạ , chúng là , là thì ôm lấy giúp đỡ đúng ?”
Tiết Thần ghét bỏ hất tay Phạn Thương : “Ai là với ngươi, đừng mà kéo bè kéo cánh!”
Phạn Thương ôm lấy cổ , mặt lộ nụ đáng khinh, ghê tởm khiến rùng .
“Huynh thực sự, chính là khi ngươi cần phụ nữ, thể phụ nữ của ngươi, , tối nay thể sưởi ấm chăn cho .”
“Nôn!!!”
Tiết Thần suýt chút nữa nôn vì ghê tởm.
Hắn ngay, cái tên cẩu đồ vật Phạn Thương ý .
“Nôn! Cẩu đồ vật, ngươi cút cho ! Cút thật xa!”
Phạn Thương thấy khiến ghê tởm suýt nôn, lộ một nụ hả hê.
Tiết Thần đối với những kẻ yêu nhân bất nam bất nữ, mười vạn phần địch ý, từng một tên yêu nhân bắt cóc, suýt chút nữa mất sự trong trắng.
Phạn Thương xoay đến mặt Tần Xu: “Tần đạo hữu, nhiều sự đắc tội, xin cô, hy vọng lớn chấp tiểu nhân, cho theo một đoạn thời gian ? Chỉ cần cô cho theo, gặp nguy hiểm cũng thể góp một phần sức.”
Phạn Thương đương nhiên , đối phó với Dương Tiêu, Tần Xu mới là chủ chốt.
Tần Xu thậm chí thèm liếc , nhàn nhạt : “Ngươi tùy ý.”
Tần Xu cất bước Lưu Vân Thành, phía truyền đến tiếng Tiết Thần hùng hổ và Phạn Thương cãi .
“Phạn Thương! Ngươi cái tên cẩu đồ vật , lão tử g·iết ngươi!”
“Nha! Tiết thiếu đừng mạnh miệng, tu vi của hiện giờ cao hơn .”
“Sớm muộn gì lão tử cũng g·iết ch·ết ngươi cái tên khốn kiếp! Sẽ tìm thêm mười tám tên yêu nhân nữa, hành hạ ngươi đến c·hết!”
“Vậy Tiết thiếu cần hành động nhanh lên, chờ nữa, bất kể nam nữ, với chỉ một cách sử dụng là song tu.”
“A a a!! Cẩu đồ vật, ngươi liêm sỉ! Đồ vô sỉ...”
Tần Xu thấy tiếng ồn ào nhốn nháo phía , nghiêng đầu sang Hoa Thanh Toàn đang đeo khăn che mặt.
“Hai họ luôn trẻ con như ?”
Ánh mắt Hoa Thanh Toàn mờ mịt, chắc chắn : “Có lẽ bát tự của họ tương xung?”
Tần Xu gật đầu, truy vấn nữa, về phía một quán rượu bên tay trái. Cô khẽ nhúc nhích mũi, ngửi thấy một mùi hương nồng, hai mắt sáng lên : “Quán đồ ăn ngon!”
Hoa Thanh Toàn vẻ mặt mong đợi của Tần Xu, dịu dàng : “Vậy chúng xem?”
“Được ——”
Hai bước quán rượu, chỉ thấy bên trong trống rỗng, trong một góc một chiếc bàn nhỏ chật hẹp, đó chất đống một ít tạp vật, chắc là hành lý của một vị đạo hữu nào đó.
Tần Xu đến quầy, với chưởng quầy: “Quán của ông gì ăn ?”
Chưởng quầy đang nguệch ngoạc vẽ vời, lười biếng ngẩng đầu, một đôi mắt tròng trắng, đen nhánh như mực, chằm chằm Tần Xu một cách sâu thẳm.
Giọng khàn khàn và thô ráp : “Đây là quán rượu, bán thức ăn.”