Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 574: Hắn không được, cần phải bổ thận?!

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:55:05
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Xu ôm một gỗ trôi dạt biển, đôi mắt mơ màng xung quanh vùng biển vô tận.

một luồng lực lượng mạnh mẽ rõ tấn công trong kết giới, cuốn vùng biển ẩn chứa nguy hiểm vô tận khi đang cảm nhận nỗi đau nghẹt thở.

Tần Xu giơ tay gạt nước biển mặt, hàng mi ướt sũng khẽ động đậy. Đôi mắt lý trí và bình tĩnh của cô quét qua mặt biển.

Cô ôm chặt lấy miếng gỗ, thả lỏng cơ thể. Để bảo thể lực, cô chỉ thể thuận theo hướng dòng nước biển.

Trước khi màn đêm buông xuống, Tần Xu vẫn thấy bờ biển, còn bản thì mệt mỏi rã rời, khát đói.

Tần Xu l.i.ế.m đôi môi khô nẻ, định xuống nước bắt một con cá để ăn, thì ở đằng xa, cô loáng thoáng thấy bóng một chiếc thuyền.

Đôi mắt của cô mở lớn, ôm chặt hơn miếng gỗ trong tay.

Một lúc lâu , Tần Xu mới rõ, đó là một chiếc thuyền vô cùng lớn.

Ban ngày, thuyền phát hiện Tần Xu cũng dễ dàng, huống chi trong tình huống trời tối, Tần Xu khả năng sẽ sóng nước do con thuyền gây nhấn chìm.

Tần Xu cắn chặt răng, lấy chiếc ba lô từ Tu Di Giới Tử, từ bên trong lấy điện thoại và bật đèn pin.

Trên chiếc thuyền lớn xa hoa.

Một đàn ông trung niên đang boong tàu quan sát, thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt lay động mặt biển.

Ông kéo đồng bạn bên cạnh: “Anh xem, đó là cái gì? Là yêu thú trong biển ?”

Người đồng bạn kéo qua, nheo mắt , sắc mặt khẽ biến: “Yêu thú gì, rõ ràng là ! Mau cứu !”

Đợi Tần Xu bám sợi dây thừng thả xuống mà bò lên boong tàu, chân tay cô rã rời thở hổn hển.

Người đàn ông trung niên đầu tiên phát hiện Tần Xu, vẻ mặt cảnh giác đánh giá cô: “Cô nương, cô là ai? Sao rơi xuống nước?”

Tần Xu gạt những sợi tóc dính mặt, để lộ một dung mạo sống động lộng lẫy, kiều mị vô song.

Đôi mắt cô khẽ chuyển động, những lời chuẩn sẵn trong lòng: “ đến từ Đông Vực đại lục, kẻ ám hại, thương nên mới rơi xuống nước. Đa tạ chư vị tay cứu mạng.”

Những vây quanh đầu tiên dung mạo Tần Xu cho kinh diễm, đến từ Đông Vực đại lục, càng .

Người đàn ông trung niên hỏi mấy bên cạnh: “Các Đông Vực đại lục ?”

“Không .”

“Chưa từng qua.”

Mọi đều lắc đầu, Tần Xu với ánh mắt phức tạp.

Một cô nương xinh như , hẳn cũng kẻ ám hại. Phải rằng ở Tu Chân Giới, một phụ nữ sắc thực lực, chỉ thể trở thành món đồ chơi của những kẻ tu vi cao, chơi chán vứt bỏ, hoặc ném nhà chứa.

Tần Xu nhận thấy ánh mắt trở nên tùy tiện.

dậy từ boong tàu, vận chuyển linh lực trong cơ thể quần áo khô ráo. Những vây quanh lập tức thu liễm ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Xu giọng nhạt nhòa: “Không chủ nhân con thuyền là ai, thể cho tạm trú ? Đến bờ thì cho xuống là .”

Người đàn ông trung niên dẫn đầu, chắp tay, cung kính : “Nguyên là tiên tử. Vừa nhiều đắc tội, xin tiên tử đừng trách.”

Tần Xu khẽ lắc đầu: “Các vị cứu , lời cảm ơn mới đúng.”

Người đàn ông trung niên càng thêm lo lắng, chuyện cũng lưu loát: “Không dám nhận, dám nhận. Tiên tử đừng trách bọn .”

Tần Xu thấy ông luống cuống như , đành giữ vẻ cao nhân: “Đây là ? Con thuyền ?”

Người đàn ông trung niên hỏi gì đáp nấy, tất cả.

Nơi là Lăng Vân quốc, phàm nhân nhiều hơn tu sĩ. Thanh Vân tông là tông môn lớn nhất nơi đây, tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan tu sĩ.

Người Lăng Vân quốc đối với tu luyện, sự kính sợ tự nhiên.

Đây cũng là nguyên nhân vì đàn ông trung niên thái độ khác khi nhận Tần Xu là tu sĩ.

phận của Tần Xu, đàn ông trung niên báo cáo ngay với chủ thuyền, đích sắp xếp cho Tần Xu một phòng để nghỉ ngơi, còn cho dọn một bàn rượu ngon đồ ăn ngon.

Tầng hai khoang thuyền, trong một căn phòng tráng lệ.

Một đàn ông mặc áo gấm xanh, tựa chiếc giường mỹ nhân, hai tay đang vuốt ve hai viên ngọc trai lớn bằng quả nhãn.

Hắn nhướng mày hỏi: “Ý ông là, thuyền chúng một gián điệp?”

Người đàn ông trung niên đó khom lưng cúi gối Tần Xu, cung kính báo cáo: “Thuộc hạ nghi ngờ phụ nữ đó là gián điệp do chưởng môn Thanh Vân tông phái đến. Từ khi con gái chưởng môn từ hôn với công tử, họ luôn coi ngài là cái gai trong mắt. Lần công tử về Thanh Vân tông, đường yêu thú biển thương, đúng là cơ hội để họ diệt trừ ngài.”

Người đàn ông giường mỹ nhân, Tiết Thần, nhạo một tiếng: “Đồ Kiều Kiều thật sự… Khụ khụ khụ!!! Muốn tận diệt !”

Tiết Thần đột nhiên ho khan mấy tiếng, khóe môi chảy một vệt m·áu chói mắt.

“Công tử!”

Người đàn ông trung niên quỳ gối bò lên .

Tiết Thần phất tay: “Không . Ta tuy phế, nhưng cha vẫn là trưởng lão Thanh Vân tông. Đồ Kiều Kiều tạm thời dám động đến . Hãy canh chừng phụ nữ đó thuyền, đừng để cô tiếp xúc với các phu nhân, cũng đừng để cô lên tầng hai. Nếu cô an phận, gi·ết tha!”

“Rõ!” Người đàn ông trung niên lo lắng Tiết Thần một cái, rời khỏi phòng.

Ông , giây tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ.

“Bùm!”

“Choang! Rầm---!”

Tiết Thần cầm viên ngọc trai trong tay, ném mạnh về phía những vật trang trí đắt tiền trong phòng.

Những thứ trong tầm tay cũng thuận tay ném bừa bãi, hận thể dỡ tung cả tầng phòng .

“Khụ khụ khụ…” Tiết Thần phát tiết hết cơn giận trong lồng ngực, ho khan dữ dội mấy tiếng, mặt nhanh chóng đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập.

Hắn hai tay ôm ngực, cao giọng gọi: “Đi gọi mấy vị phu nhân đây!”

Người canh cửa trả lời: “Rõ, công tử!”

Không bao lâu, vài mỹ nhân với diện mạo đặc sắc, ăn mặc mát mẻ phòng.

Người canh cửa động tác thuần thục ẩn trong bóng tối.

Rất nhanh, bên trong vang lên những âm thanh đỏ mặt, m·áu nóng sôi sục.

Giọng Tiết Thần vẻ bình thường, bạo ngược, còn kèm theo một chút đau đớn.

Giọng nữ tử thì vui vẻ, xem là hưởng thụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-574-han-khong-duoc-can-phai-bo-than.html.]

Gần rạng sáng, tiếng động trong phòng mới ngừng .

Vài phụ nữ chân tay mềm nhũn nối đuôi ngoài, ai nấy cũng mang vẻ thẹn thùng, như thoải mái.

Trong phòng, Tiết Thần liệt chiếc giường rộng đến mức mười lớn cũng thành vấn đề, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo, trong đáy mắt là sự uất ức và phẫn hận.

Hắn nắm tay thành quyền, nện mạnh xuống chiếc giường đầy hỗn độn.

“Đồ Kiều Kiều, sớm muộn gì cũng sẽ gi·ết ngươi!”

Phòng khách.

Tần Xu khoanh chân cả đêm, luyện linh lực trong cơ thể.

Ở Hoa Hạ, cô tu luyện thông qua lời y thuật và hấp thụ linh khí từ ngọc thạch. Đến Tu Chân Giới, cô như cá gặp nước, tu vi ào ào tăng lên.

Vân Vũ

Tần Xu lờ mờ chạm đến kết giới Trúc Cơ, chỉ còn thiếu một chút, cần một cơ hội thích hợp mới thể đột phá.

Khi ánh mặt trời chiếu sáng, boong tàu vang lên tiếng bước chân, Tần Xu từ từ mở hai mắt.

Giây tiếp theo, cửa phòng gõ.

“Tiên tử, bữa sáng xong. Có cần mang cho ngài ?” Là đàn ông trung niên đó.

Tần Xu khẽ nhíu mày, cảm thấy thời điểm gõ cửa của đối phương quá trùng hợp.

Trong lòng nghi ngờ, miệng cô : “Được, đa tạ.”

“Tiên tử khách khí.”

Tần Xu dậy, mở cửa phòng. Người đàn ông trung niên cho phía mang đồ ăn .

Sau khi Tần Xu dùng xong bữa sáng, đàn ông trung niên đến.

“Tiên tử, công tử nhà gặp ngài.”

Tần Xu xoa xoa khóe miệng, cảm thấy cũng nên đến cảm ơn chủ thuyền: “Được, xin dẫn đường.”

Lầu hai, trong đại sảnh rộng lớn.

Chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, sắc mặt tái nhợt Tiết Thần, xách một bầu rượu rót miệng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, tùy ý liếc mắt một cái, ngay đó đôi mắt trợn to.

Người phụ nữ bước , da như ngưng kết, đôi mắt trong trẻo như nguyệt, chiếc váy dài màu trắng thêu hoa văn hình trăng non phác họa vóc dáng xinh , hệt như Cửu Thiên Huyền Nữ, thể rời mắt.

Tần Xu thong thả phòng, thấy đàn ông dung mạo tuấn tú, sắc mặt tái nhợt rõ ràng là thận hư.

Cô chắp tay: “Đa tạ công tử chứa chấp đêm qua.”

Tiết Thần giọng kiều mị đầy ma lực của Tần Xu, vẻ kinh diễm trong mắt thu , thầm nghĩ: Đồ Kiều Kiều vì gi·ết , thật sự tiếc bỏ vốn.

Khóe môi Tiết Thần gợi lên một nụ gian trá, miệng tùy tiện: “Cô nương nhỏ lớn lên thật , năm nay bao nhiêu tuổi ? Có cho phép ?”

Ánh mắt Tần Xu sắc lạnh, chằm chằm Tiết Thần với vẻ bất thiện.

Thấy trong đáy mắt dục vọng đáng ghê tởm nào, mà ngược là sự khinh thường và cảnh giác, cùng với sự bực bội và ác ý rõ rệt.

Tần Xu nhíu mày, bình tĩnh : “ sớm kết hôn.”

Vẻ mặt Tiết Thần kinh ngạc, đặt bầu rượu trong tay xuống bàn, nghiêng đầu đánh giá Tần Xu.

Hắn một lúc lâu, khẽ lắc đầu: “Không cần cảm ơn . Chuyện nhỏ thôi, hơn nữa cứu cô là .”

Tiết Thần cố ý vô ý vuốt ve miếng ngọc bội đặt bàn, đáy mắt lộ sự do dự.

Đêm qua phát bệnh, mặc dù phát tiết đến rạng sáng, nhưng vẫn giải tỏa dục vọng mãnh liệt . Hắn vốn định gi·ết phụ nữ nghi là gián điệp để hả giận.

Nhìn thấy dung mạo Tần Xu, thấy ánh mắt cô trong trẻo, nghi ngờ lẽ chỉ là qua đường bình thường.

Khi Tiết Thần đang do dự, Tần Xu lấy từ trong tay áo một chiếc bình sứ trắng, đặt lên bàn.

“Đây là thuốc tự tay luyện chế, thể cường kiện thể, bổ thận, đối với việc hồi phục vết thương cũng công hiệu rõ rệt. Công tử nếu chê, xin hãy nhận lấy.”

Khóe môi Tiết Thần run rẩy chằm chằm lọ thuốc bàn, phụ nữ ý là , cần bổ thận?!

Mặc dù sự thật là như , nhưng Tiết Thần vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Hắn vốn xóa bỏ nghi ngờ Tần Xu là gián điệp, nhưng khi Tần Xu lấy lọ thuốc , sự phẫn nộ thiêu đốt lý trí của . Không chút nghĩ ngợi, cầm ngọc bội trong tay ném về phía Tần Xu.

Ngọc bội b.ắ.n một luồng sát ý uy áp vô cùng mạnh mẽ, hướng thẳng đến mặt Tần Xu.

Đồng tử Tần Xu chấn động, chút nghĩ ngợi giơ tay phản kích.

Tuy nhiên, đối mặt với đòn chí mạng của một Kim Đan tu sĩ bám ngọc bội, Tần Xu căn bản đối thủ.

Ngay khi cô sắp đối đầu với uy áp của Kim Đan tu sĩ, từ chiếc la bàn kim long vang lên một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.

“Rống——!”

“Bùm! Rắc——!”

Tiết Thần một luồng lực lượng khủng khiếp che trời lấp đất đánh bay. Bàn ghế trong phòng khách vỡ tan, phát tiếng vỡ vụn chói tai.

“Công tử!”

Mọi trong phòng đồng thời chạy về phía Tiết Thần, còn mấy rút kiếm chỉ Tần Xu.

Tần Xu tại chỗ, mái tóc dài xõa vai gió cũng tự bay lên, vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt hung tợn chằm chằm Tiết Thần.

“Phụt——”

Tiết Thần đỡ dậy, há miệng phun một ngụm m·áu tươi.

Giọng Tần Xu mang theo sự tức giận: “Tại ngươi gi·ết ?”

Ánh mắt Tiết Thần kinh ngạc chằm chằm cô: “Cô, cô là Kim Đan tu sĩ?!”

 

 

 

 

 

Loading...