Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 573: Tần Xu bỏ trốn nửa đường
Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:55:04
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“!!!” Hô hấp của Tần Xu nghẹn , dám tin Tần Bách Hiên.
Cô há miệng, gượng: “Ngài thật đùa!”
Không chỉ vì Tần Bách Hiên chắc là nhị đường bá ch·ết sớm của cô.
Mà ngay cả khi thật sự là nhị đường bá nữa, Tần Xu và Tần Hải Duệ chỉ cách vài tuổi, hai cũng thể cùng một cha .
Tần Bách Hiên dung nhan tinh xảo, xinh , giống hệt vợ của Tần Xu, đáy mắt hiện lên một chút cô đơn.
Môi ông run run: “A Xu, là…”
“Bây giờ lúc hàn huyên. Nếu mau chóng, Tạ Lan Chi sẽ ch·ết thật đấy!”
Khi Tần Bách Hiên còn gì đó, Vô Vi Tử cắt ngang lời hai .
Ông vung tay áo, th·i th·ể Tạ Lan Chi đặt .
“Anh Lan!”
Tầm mắt Tần Xu lướt qua, bước chân loạng choạng nhào tới.
Cô quỳ xuống đất, dùng tay chạm Tạ Lan Chi, phát hiện vẫn bất kỳ thở nào.
“Ông nội! Th·i th·ể hỏa táng ? Sao vẫn còn ở chỗ ông?”
Vô Vi Tử bĩu môi: “Nếu , thể giấu Thiên Đạo? Chỉ khi phận thật sự của Tạ Lan Chi biến mất, trở thành ngoài cuộc, mới thể đến Tu Chân Giới cùng chúng .”
Ông tới, từ cổ áo Tần Xu, kéo sợi dây chuyền la bàn vân rồng.
“A Xu, Lan là đàn ông của con, con hãy giữ gìn thể .”
Tần Xu chằm chằm chiếc nhẫn gian tay ông nội: “Con nhẫn gian, ông cho con một cái ?”
Thứ cô thấy ông nội dùng nhiều , vẫn luôn hâm mộ thôi.
Vô Vi Tử khẽ một tiếng: “Nhẫn gian là cái gì, chiếc la bàn tổ truyền con mới là bảo bối.”
Tần Xu tháo chiếc la bàn vân rồng xuống, phát hiện màu sắc của nó ảm đạm ít: “Lạ thật, đây nó vẫn mới.”
Vô Vi Tử nắm lấy một tay Tần Xu, đầu ngón tay b.ắ.n một đạo lưỡi d.a.o gió, lòng bàn tay Tần Xu bật m·áu.
“Chà, đau quá!” Tần Xu khẽ nhíu mày.
Vô Vi Tử vẻ mặt lo lắng, thấy lòng bàn tay Tần Xu chỉ nhỏ vài giọt m·áu, tức giận đến mức lỗ mũi phì phò.
“Yểu điệu! Con vì tiểu tử mà bò 88.000 bậc thang, thấy đau?”
Tần Xu khẽ bĩu môi, nũng: “Cái là quá đột ngột . Ông nội, ông tay con thương gì ?”
Vô Vi Tử lệnh: “Nhỏ m·áu của con lên la bàn, hấp thu linh khí xung quanh đổ la bàn, con sẽ một cái Tu Di Giới Tử. Đây là pháp bảo trữ vật vô cùng cao cấp, gian bên trong là một thế giới Tu Di, thể chứa đựng một lượng lớn vật phẩm, nó sẽ biến đổi dựa năng lực của con.”
Tần Xu Tu Di Giới Tử là gì, nhưng thấy thể chứa đựng một lượng lớn vật phẩm, đáy mắt cô hiện lên một chút sáng.
Cô bôi m·áu từ ngón tay lên chiếc la bàn kim long, khoanh chân, điên cuồng hấp thu linh khí nồng đậm trong khí.
Vô Vi Tử thấy cháu gái nhập định, đến bên cạnh Tần Bách Hiên, trầm giọng: “Con quá vội vàng . A Xu vì tiểu tử họ Tạ mà tâm mạch tổn thương, khí cũng tán. Cô sống sót là , lúc con còn cô cảm xúc bất , rõ ràng là hại cô .”
Tần Bách Hiên ánh mắt ôn nhu Tần Xu, giọng khàn khàn: “Là sơ suất.”
Vô Vi Tử thở dài: “Có một việc thể vội. A Xu bây giờ trong lòng chỉ Tạ Lan Chi, thể đại bi đại hỉ nữa.”
Ánh mắt Tần Bách Hiên đầy ác ý chằm chằm Tạ Lan Chi, tràn ngập sự soi mói và chán ghét.
“Tiểu tử đức hạnh gì, A Xu vì mà một lòng một !”
Vô Vi Tử khẽ hừ một tiếng: “Con cũng đừng xem thường tình cảm của hai đứa nhỏ . A Xu vì , ngay cả mạng cũng cần.”
Ánh mắt Tần Bách Hiên sắc bén, trầm giọng: “Hắn là mối nguy hiểm của A Xu, nên tồn tại!”
Vô Vi Tử gì, trong đáy mắt hiện lên sự suy tính.
Hai thấy, Tần Xu đang nhập định, mí mắt run rẩy.
Tần Bách Hiên hạ giọng: “Chúng nghĩ cách, tiểu tử biến mất. Hắn sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành của A Xu.”
Vô Vi Tử lắc đầu: “Nói thì dễ hơn . A Xu tu luyện, một lòng Tạ Lan Chi sống. Thần hồn Tạ Lan Chi tổn thương nghiêm trọng, nguyên hồn thoát khỏi cơ thể ngay cả hình cũng thể ngưng tụ.”
Tần Bách Hiên giọng lạnh lùng và tuyệt tình: “Mở cấm địa tông môn, ném đó. Ch·ết là của .”
Vô Vi Tử trầm ngâm: “Cũng chỉ thể như . Chỉ là chuyện giấu A Xu. Cấm địa xác ch·ết khắp nơi, thêm một cái cũng .”
Trên trán Tần Xu lấm tấm mồ hôi, thấy những lời đứt quãng của ông nội và Tần Bách Hiên, trong lòng kinh hãi.
Cô cắn chặt khớp hàm, cố gắng rõ cuộc đối thoại của họ.
Chiếc la bàn kim long đeo cổ Tần Xu, đột nhiên bùng phát ánh sáng vàng chói mắt.
Ý thức của Tần Xu ngay lập tức kéo một nơi, khắp nơi sương mù mênh mông, núi nước, nhưng bất kỳ sinh vật nào. Nơi đừng là một cái cây, ngay cả một cọng cỏ cũng .
Tần Xu lập tức nhận , đây là Tu Di Giới Tử mà ông nội .
Tần Xu kịp xem xét xung quanh, dập tắt sự kích động trong đáy mắt, và cả sự hoảng loạn và đau lòng đến nghẹt thở.
Ông nội rõ ràng hứa sẽ cứu Tạ Lan Chi, chỉ vì một câu của Tần Bách Hiên, họ Tạ Lan Chi ch·ết!
Hai tay Tần Xu rũ bên siết chặt thành nắm đấm.
Không !
Cô mang Tạ Lan Chi trốn!
Hạ quyết tâm bỏ trốn, Tần Xu ngẩng đầu quét xung quanh, phát hiện nơi quả thật là một bảo bối trữ vật.
Cô thể cảm nhận mối liên kết linh hồn với Tu Di Giới Tử, cái cảm giác như bộ thế giới thuộc về .
Có bảo vật , đối với cô là một sự trợ giúp lớn!
Trong sông ngầm.
Ý thức Tần Xu trở về, từ từ mở hai mắt, mặt là gương mặt phóng đại của Vô Vi Tử.
Vô Vi Tử vẻ mặt tươi , mong đợi hỏi: “A Xu, con tỉnh ? Thế nào? Có cảm giác lột xác đổi cốt ?”
Tần Xu kìm nén sự u ám trong đáy mắt, lộ một nụ nhạt nhòa, ôn nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-573-tan-xu-bo-tron-nua-duong.html.]
“Cảm nhận , linh khí ở đây nồng đậm, con cảm thấy cơ thể nhẹ hơn ít.”
Vô Vi Tử vẻ mặt vui mừng: “Con vẫn Trúc Cơ. Chờ con Trúc Cơ sẽ cảm giác khác. Trở thành Trúc Cơ tu sĩ, con cũng chính thức bước lên con đường tu hành.”
Tần Xu mím môi khẽ, duỗi tay vuốt ve gương mặt lạnh băng, tuấn tú của Tạ Lan Chi.
Cô khẽ hỏi: “Ông nội, cách nào mới thể Lan tỉnh mà nguy hiểm đến tính mạng?”
Vô Vi Tử thấy sự cảnh giác lấp lánh trong đôi mắt cúi xuống của Tần Xu, thuận miệng : “Cách đơn giản nhất là dùng linh khí dưỡng, chỉ là cách tốc độ quá chậm. Chờ con trở thành Trúc Cơ tu sĩ , hao tốn lâu thời gian và tu vi, mới thể tỉnh …”
Ánh mắt Tần Xu khẽ lóe, nụ khóe môi chân thật hơn vài phần.
Cô đưa Tạ Lan Chi, như đang ngủ say, Tu Di Giới Tử, cùng với chiếc ba lô đặt ở một bên.
Tần Xu dậy hỏi: “Ông nội, khi nào chúng Tu Chân Giới?”
Vô Vi Tử: “Lúc nào cũng .”
Tần Xu: “Vậy xuất phát .”
Vô Vi Tử cảm thấy cháu gái chút bình thường, nhưng thể vấn đề ở , liền liếc mắt với Tần Bách Hiên.
Tần Bách Hiên đánh giá Tần Xu, thử hỏi: “A Xu, con gặp chuyện gì ?”
Trên mặt Tần Xu tuy , nhưng cái khí chất xa cách cô quá rõ ràng.
Tần Xu kéo dài giọng lười biếng: “Muốn Tu Chân Giới, nơi xa lạ, con chút lo lắng thôi.”
Tần Bách Hiên nhẹ nhàng thở , ôn nhu trấn an: “Không sợ. Tu Chân Giới ba lục địa lớn, và ông nội con ở Đông Vực đại lục. Nơi đó là địa bàn của Đan Các Mị Ảnh chúng …”
Ông bẻ nhỏ , cho Tần Xu về sự phân bố thế lực của ba đại lục trong Tu Chân Giới, và sự tàn khốc của việc g.i.ế.c đoạt bảo, coi phàm nhân như cỏ rác.
Tần Xu nghiêm túc lắng , lọt tai, và khắc sâu lòng.
“Kết giới sắp xuất hiện !”
Vô Vi Tử đang một bức tường nham thạch, cao giọng hô.
Tần Bách Hiên lập tức lấy từ nhẫn gian một bộ váy lụa trắng thêu hoa văn hình trăng non.
“A Xu, sắp , con quần áo .”
Tần Xu chằm chằm bộ váy cổ trang mắt, cầm quần áo rời . Trong góc, cô lóng ngóng quần áo.
Khi cô , đáy mắt Tần Bách Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc, và sự kiêu hãnh như một cha thấy con gái lớn.
“A Xu thật xinh , nhất mỹ nhân Đông Vực đại lục cũng sánh bằng con nửa phần.”
Trên mặt Tần Xu hiện một chút đỏ ửng, dường như vì khen mà ngượng ngùng.
Tần Bách Hiên theo bản năng nắm cánh tay cô: “Chúng !”
Tần Xu ngay khi ông đưa tay , nhanh chóng tránh , phòng và cảnh giác.
Sắc mặt Tần Bách Hiên sững sờ, đáy mắt hiện lên một chút tổn thương.
Tần Xu nhận , lập tức : “Xin , phản ứng theo bản năng thôi ạ.”
Tần Bách Hiên trầm mặc một lát, lắc đầu: “Không , con theo sát. Lưỡi d.a.o gió trong kết giới nguy hiểm, cẩn thận, thương là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ đưa đến đại lục khác.”
Tần Xu trong lòng chấn động, một ý tưởng nào đó nhanh chóng lóe lên trong đầu.
Vô Vi Tử kết giới, nữa thúc giục: “Kết giới mở , mau!”
Tần Bách Hiên lấy tốc độ như sét đánh kịp bưng tai, bắt lấy cánh tay Tần Xu lao kết giới lốc xoáy sương trắng.
Vô Vi Tử cùng, ngay khi kết giới đóng , ông cũng phi rời .
Trong kết giới, lưỡi d.a.o gió dày đặc tấn công ba .
Tu vi của Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên cao, dễ dàng bảo vệ Tần Xu.
Khi họ đang mở đường phía , Tần Xu chằm chằm bóng lưng hai , vẻ mặt kiên quyết chạy về một hướng khác.
Tần Bách Hiên dùng mắt liếc thấy hành động của Tần Xu, gấp đến độ gào lớn: “A Xu, ! Đó hướng Đông Vực đại lục!”
Tần Xu cảm nhận một lực lượng rõ phía kéo cô, cơ thể một lực hút về phía .
Cô nhân cơ hội đầu , thấy Vô Vi Tử và Tần Bách Hiên vẻ mặt như nứt .
“Các gi·ết Lan, sẽ theo các !”
“…”
“…”
Tần Bách Hiên và Vô Vi Tử đều sững sờ.
Họ khi nào, gi·ết Tạ Lan Chi?
Vô Vi Tử thấy bóng dáng Tần Xu ngày càng xa, gấp đến độ đẩy Tần Bách Hiên:
“Còn ngây đó gì, mau đuổi theo!”
Tần Bách Hiên tựa như một tia chớp, bay về phía Tần Xu.
Đồng tử trong mắt Tần Xu co rút dữ dội, bỏ chạy, theo bản năng sử dụng tu vi của bản .
Vân Vũ
Khi linh lực trong cơ thể cô vận chuyển, một tiếng rồng ngâm vang lên.
“Rống——!”
Tần Bách Hiên đuổi tới mắt, một luồng lực lượng bàng bạc chấn văng.
Khi Tần Bách Hiên ngẩng đầu tìm kiếm Tần Xu, phát hiện bóng dáng cô sớm biến mất thấy.