Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 571: Mười năm chi ước, quỳ dập đầu từ biệt

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:55:02
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Xu thu hồi tầm mắt, về phía ông lão mặc tây trang đen, n.g.ự.c cài hoa trắng.

Cô khẽ mở môi đỏ: “Thất thúc, Kyle chỉ bốc đồng, nhưng vẫn trọng tình nghĩa. Đứa em họ Karl của , giờ đây vẫn sống khỏe mạnh.”

Ai thể ngờ, bố già của Mafia, gia chủ gia tộc Donald, nội tâm cực kỳ khao khát tình .

Cho dù Kyle tàn nhẫn độc ác, hai tay vấy máu, vẫn là một con , là thì sẽ yếu điểm.

Vân Vũ

Kyle khi còn nhỏ thiếu thốn tình , vô cùng khao khát tình cảm thật lòng.

Mấy năm nay, Kyle vẫn luôn thương Tạ Đông Dương và mấy đứa trẻ, bất kể Kyle đến Hoa Hạ lúc nào, bất kể bận rộn , đều sẽ mang theo quà mà mấy đứa trẻ thích đến gặp chúng.

Chỉ là, tính tình Kyle quá bốc đồng, dễ dàng nổi nóng mà chuyện mất lý trí.

Những cảnh cáo đây của Tần Xu, là để Kyle một tầng gông cùm trong lòng, để suy xét kỹ càng hơn việc.

Tần Xu xoa xoa giữa mày: “Thất thúc, hôm nay cháu tìm tới là vì Thần Thần. Đứa bé là truyền nhân đời thứ 39 của Tần thị, nhà chính phái bảo vệ cháu bé vẫn đủ, cháu hy vọng thế lực trong bóng tối cũng thể bảo vệ Thần Thần.”

Thất thúc vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ cho Đồng Phi đích đến đây.”

Tần Xu đến cửa kính, về phía những đến phúng viếng ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Những đến tham dự tang lễ của Tạ Lan Chi, ai nấy đều quyền cao chức trọng, gần như bộ giới quyền quý Kinh Thị đều đến.

họ đều mang một lớp mặt nạ đến lớp mặt nạ khác.

Sau khi tang lễ kết thúc.

Tần Xu ký gần một trăm bản thỏa thuận chuyển nhượng tài sản.

Tần Xu xách theo một chiếc rương da xách tay chế tác thủ công, quỳ xuống mặt cha Tạ, Tạ.

“Ba, , con . Trong rương là một vài loại thuốc cường kiện thể, thể giúp hai kéo dài tuổi thọ.

Con , Thần Thần sẽ chăm sóc cơ thể cho hai . Thằng bé tuy tuổi nhỏ, nhưng y thuật vượt xa y thuật của con khi còn trẻ, Thần Thần ở đây, hai nhất định sẽ đợi đến ngày Lan trở về.”

Tần Xu đặt chiếc rương da lên bàn, định dập đầu với bố chồng, liền Tạ đỡ lấy.

“A Xu, con ? Lan Chi ? Bây giờ tang sự cũng xong, khi nào nó về nhà?”

Tần Xu giọng khó khăn: “Anh Lan… đợi lâu mới thể trở về.”

Mẹ Tạ hỏi dồn: “Rất lâu là bao lâu?”

Tần Xu: “… Mười năm, tám năm.”

Mẹ Tạ hơn 60 tuổi, cảm giác trời đất như sụp đổ.

Mười năm, tám năm? Vậy bà còn thể đợi đến ngày con trai trở về ?

Cha Tạ 70 tuổi, tay đặt tay vịn sofa run lên dữ dội.

Tần Xu thấy sắc mặt hai xám xịt, vội vàng lên tiếng trấn an: “Ba, , hai sẽ sống lâu trăm tuổi. Mấy năm nay hai chắc cũng cảm nhận , cơ thể khỏe mạnh hơn bình thường. Chỉ cần bảo dưỡng , hai sống đến 120 tuổi cũng vấn đề!”

Cha Tạ và Tạ , vẫn trấn an.

Lúc , lầu truyền đến một giọng già nua nhưng lạnh nhạt.

“Cháu gái sai. Mười mấy năm qua, A Xu điều trị cơ thể cho hai tồi. Chỉ cần chán sống mà tự tìm ch·ết, bảo đảm hai sống đến ngày thấy Tạ Lan Chi.”

Vô Vi Tử thong thả xuống lầu.

Cha Tạ thấy ông nội Tần, vội vàng dậy, cung kính cúi hành lễ.

“Tần lão, nghi ngờ A Xu, chỉ là thế sự vô thường, sợ đợi ngày Lan Chi trở về.”

Vô Vi Tử đến bên cạnh Tần Xu, liếc chiếc rương da bàn: “Trong đan dược cho các . Chỉ cần hai tự tử vì chán sống, bảo đảm sẽ sống đến ngày thấy Tạ Lan Chi.”

Mẹ Tạ lên, sợ uy áp và sự xa cách mà Vô Vi Tử tỏa .

Bà run giọng hỏi: “Các ? Con trai thật sự thể sống ? Trị liệu gì mà đợi mười năm, tám năm lâu như ?”

Vô Vi Tử cụp mí mắt, giọng lạnh nhạt: “Không thể tiết lộ!”

Lòng Tạ càng thêm hoang mang, ánh mắt cầu xin Tần Xu.

Tần Xu nắm tay chồng, cắn răng : “Mẹ, con và Lan một nơi xa, tiện .”

Giọng Tạ nức nở: “Mười năm thật sự trở về ? Nếu đợi thì ?”

Sâu trong đáy mắt Tần Xu hiện lên vẻ hoảng hốt, bên tai văng vẳng lời của ông nội.

— Tu chân giới, cá lớn nuốt cá bé, thực lực là hết. Cạnh tranh là linh căn và tu vi bẩm sinh.

— Tạ Lan Chi đến Tu chân giới sống , sống như thế nào, xem tạo hóa của .

Tần Xu kìm nén sự bất an trong lòng, ngẩng đầu đ.â.m đôi mắt đầy vẻ đau buồn của Tạ.

Cô vẻ mặt kiên quyết, rõ từng chữ: “Mười năm, 10 năm con nhất định sẽ đưa Lan trở về!”

Tạ Lan Chi sống, cô sống.

Tạ Lan Chi ch·ết, Tần Xu sẽ ch·ết theo !

Đến lúc đó, ông nội sẽ tự đưa tro cốt của cô về, hợp táng với Tạ Lan Chi.

Tần Xu xong, dập đầu ba cái với cha Tạ, Tạ.

“Ba , con đây, hai bảo trọng!”

Tần Xu dậy, đến bên cạnh ông nội, với bố chồng: “Con chuyện rời với mấy đứa nhỏ từ ban ngày , giờ chắc chúng đang ngủ, con đánh thức chúng nữa. Sau , nhờ hai chăm sóc bọn trẻ.”

Ánh mắt cha Tạ lóe, liếc về phía cầu thang tầng hai, phát hiện mấy bóng .

Ông thầm thở dài, lưu luyến với Tần Xu: “Để ba tiễn con.”

Tần Xu lên xe đến sân bay, phía tiểu lâu, mấy em Tạ Đông Dương ở ban công tầng hai, chiếc xe rời ngày càng xa.

Tạ Cẩm Dao ôm chân Tạ Đông Dương, thút thít : “Anh ơi, em tìm ba ba !”

Tạ Đông Dương khom bế em gái lên: “Dao Dao ngoan, ba ba việc quan trọng, chờ em lớn, ba ba sẽ trở về.”

Tạ Cẩm Dao lóc: “Em cần lớn! Em bây giờ tìm ba ba !”

Cô bé túm quần Tạ Đông Dương: “Anh cả, dẫn em tìm họ , nếu đuổi theo sẽ xa mất!”

Tạ Đông Dương hốc mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: “Dao Dao ngoan, ba ba thể ở bên chúng hơn nên thể rời , chẳng lẽ Dao Dao vĩnh viễn chia xa với ba ba ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-571-muoi-nam-chi-uoc-quy-dap-dau-tu-biet.html.]

“Em !” Tạ Cẩm Dao gào .

Tạ Đông Dương xoa đầu cô bé: “Vậy Dao Dao ngoan một chút. Chờ em lớn, trở nên xinh hơn, ba ba sẽ về nhà. Đến lúc đó cả nhà chúng sẽ mãi mãi xa rời !”

“Oa!!!”

Tạ Cẩm Dao nửa hiểu nửa , chỉ thấy ba ba nữa, nhào lòng Tạ Đông Dương gào .

Tạ Thần Nam lên , nghẹn ngào: “Anh, chúng thật sự tiễn ?”

Tạ Đông Dương lắc đầu: “Không cáo biệt chia ly, là để thể gặp hơn.”

Tạ Thần Nam hít hít mũi: “ em khó chịu quá.”

Tạ Đông Dương liếc , về phía hai đứa em trai phía , đôi mắt đỏ như mắt thỏ.

Anh trầm giọng : “Ba ba , chúng là nam tử hán, gánh vác trách nhiệm của con cháu Tạ gia. Nếu chúng mạnh hơn một chút, ba ba rời .

Các em thời gian đau khổ, bằng nghĩ xem thế nào để bản mạnh hơn. Chờ đến một ngày nào đó, chúng sẽ mạnh đến mức bao giờ chia xa với ba ba nữa!”

Đáy mắt Tạ Thần Nam lóe lên dã tâm hừng hực: “! Em học y thuật thật giỏi!”

Nếu y thuật của mạnh hơn một chút, ông ngoại vì cứu ba mà mang cả .

Tạ Nghiên Tây và Tạ Mặc Bắc nhịn xuống nước mắt trong đáy mắt, hai bàn tay nhỏ nắm thành quyền.

Hai em đồng thanh : “Chúng em cũng sẽ cố gắng!”

Chỉ Tạ Cẩm Dao đến thở dốc, cho đến khi mệt, gục vai Tạ Đông Dương ngủ .

Tần Xu nửa đêm trở thôn Ngọc Sơn.

ở cửa nhà, thấy đèn phòng ba còn sáng.

Vô Vi Tử ngoài cửa giục: “Đi thôi, cáo biệt với ba con xong, chúng ngay.”

Tần Xu nhấc chân bước , từng bước chân nặng nề, từng bước một đến phòng ba .

ở cửa lâu động đậy, trong đáy mắt tràn đầy áy náy và lưu luyến.

Cửa phòng bên trong mở , Tần phức tạp con gái, như thể Tần Xu sắp rời .

Ánh mắt Tần lướt qua Tần Xu, về phía hành lang phía : “Ông nội con đến ?”

Tần Xu nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ, con .”

Lòng Tần lập tức hụt hẫng: “Vì một ngoài, đáng giá ?”

Tần Xu : “Anh Lan ngoài, con yêu.”

Mẹ Tần giơ tay xoa xoa mái tóc rối của Tần Xu, giọng dịu dàng: “Vậy thì , nếu cơ hội… nếu cơ hội, thì trở về thăm chúng .”

Tần Xu lập tức đỏ mắt, nhào lòng Tần mà thút thít.

Mẹ Tần vỗ vỗ lưng Tần Xu: “Ngoan, lớn thế , còn giống một đứa trẻ mít ướt .”

Tần Xu xoa xoa nước mắt, khẽ hỏi: “Mẹ, ba con ?”

Ánh mắt Tần né tránh: “Ông , ngủ , vô tâm vô phổi.”

Tần Xu chớp chớp mắt, hiểu điều gì, giọng lớn hơn: “Mẹ, con đây, và ba bảo trọng thể, con sẽ trở về thăm hai .”

“Biết , con cũng chăm sóc bản , lời ông nội.”

“Vâng!”

Tần Xu lưu luyến từng bước rời .

Mẹ Tần đích tiễn con đến cửa, thấy bóng dáng của ông nội chồng.

Tần Hải Duệ đến bên cạnh Tần, khẽ nhắc nhở: “Ông nội đang đợi A Xu chân núi.”

Tần Xu vẫy tay với hai con, giọng nghẹn ngào từ biệt: “Mẹ, cả, con đây, hai về !”

“A Xu!” Tần Hải Duệ đột nhiên gọi cô : “Anh tiễn em!”

Tần Xu do dự một lát, gật đầu: “Được—”

Mẹ Tần trở phòng, một bóng cao lớn ôm lấy.

“Huhu… A Dung chị, con gái bảo bối của chúng ! Nó vì một đàn ông mà rời như !”

Cha Tần giống như một đứa trẻ, ôm vợ nức nở.

Mẹ Tần ôm chồng, dịu dàng an ủi: “A Xu sẽ trở về. Ông nội cũng đích trở về , A Xu nhất định sẽ toại nguyện.”

Cha Tần sụt sịt: “Anh nỡ A Xu, đó là đứa con gái duy nhất của chúng !”

Mẹ Tần kiên nhẫn an ủi chồng: “Ngoan ngoan, cũng giống A Xu , lớn mà còn thế.”

Bà kéo chồng đến bên cửa sổ, Tần Xu và Tần Hải Duệ đang con đường nhỏ.

Mẹ Tần giọng mỉm : “A Xu là đứa trẻ phúc, ngày lành của nó ở phía kìa, cần chúng lo lắng. Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng sống, sống đến ngày chúng nó trở về.”

Cha Tần bóng lưng con gái rời , cảm xúc sụp đổ, xổm đất gào .

Khóe mắt Tần giật giật, trong lòng nghi ngờ bản , năm đó tái hôn trúng chồng thế nào mà từ một đàn ông tuấn tú trai, từng bước biến thành một tên mít ướt.

một câu đột ngột, tiếng của cha Tần lập tức dừng .

“Anh nghi ngờ, ba của Hải Duệ vẫn còn sống.”

Cha Tần tạch một tiếng dậy, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm Lý Dung.

Ông lên án: “A Dung chị, chị còn nghĩ đến họ hai ?!”

Người chồng đầu tiên của Lý Dung, tên là Tần Bách Hiên, là họ hai của cha Tần.

Nếu thật sự tính vai vế, cha Tần là chú họ của Tần Hải Duệ.

 

 

 

 

 

Loading...