Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 569: Bốn thiếu gia nhà họ Tạ đều có con đường riêng

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:55:00
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Xu cùng chuyên cơ, đến Kinh Thị lúc ba giờ sáng.

Máy bay dừng ở sân bay trong khuôn viên chủ trạch nhà họ Tạ.

Tạ Đông Dương bưng chiếc hũ tro cốt chế tác tinh xảo, xuống , Tần Xu và bốn đứa trẻ ngay đó.

Cha Tạ, Tạ cách đó xa, thấy chiếc hũ tro cốt trong lòng n.g.ự.c cháu trai, cảm xúc lập tức kìm , nước mắt thể khống chế mà tuôn rơi.

, Tần Xu qua con trai sẽ còn sống, nhưng chiếc hũ tro cốt ôm về một cách cẩn trọng như , khiến họ thể nghĩ ngợi nhiều.

Tần Xu dẫn năm đứa trẻ, từng bước về phía bố chồng.

Cô hốc mắt ngấn lệ, nức nở : “Ba , con đưa Lan về .”

Cha Tạ tràn ngập vẻ đau buồn chằm chằm chiếc hũ tro cốt trong lòng đại tôn tử, đôi môi run rẩy : “Tốt, về là —”

“Tổ phụ!”

Tạ Đông Dương cẩn thận gọi, giọng nghẹn trong cổ họng.

Cha Tạ về phía đứa cháu nội mắt đỏ hoe nhưng : “Dương Dương, đưa ba con về nhà .”

Tạ Đông Dương hít hít mũi đỏ ửng, giọng khàn khàn: “Được—”

Bốn em Tạ Đông Dương, đường về , ba tuy ch·ết, nhưng vẫn thể sống .

Họ nội tình bên trong, sự bảo đảm nhiều của Tần Xu, miễn cưỡng chấp nhận sự thật ba , nhưng nỗi bi thương và đau khổ trong lòng vẫn thể kìm nén.

Mẹ Tạ bước chân loạng choạng đến bên cạnh Tần Xu, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, hỏi dồn dập.

“A Xu, bên trong đó thật sự là Chi Chi của ? Con …”

“Mẹ!” Tần Xu lên tiếng ngắt lời: “Chuyện đợi hậu sự của Lan xong xuôi hãy .”

Mẹ Tạ vẻ mặt ngưng trọng của Tần Xu, như thể nhận điều gì, từ từ im lặng, ánh mắt vẫn tha thiết chằm chằm Tần Xu.

Tần Xu đành lòng ánh mắt tan nát của chồng, từ từ gật đầu với bà.

“Chính là như nghĩ đấy, nhưng đừng , xong việc con sẽ cho .”

“Được! Được !” Mẹ Tạ vui mừng mà , dùng sức vỗ vỗ mu bàn tay Tần Xu.

“Á—”

Bàn tay đầy vết thương của Tần Xu, vỗ đến nhói đau.

Mẹ Tạ cúi đầu, thấy bàn tay cô chi chít những vết thương lớn nhỏ: “Đây là chuyện gì? Sao con nông nỗi ?”

Vết thương quen quá!

Gần giống với vết thương tay Tạ Lan Chi khi Tạ Vân Quyến thu th·i th·ể con trai.

Tần Xu khẽ đẩy tay chồng , giọng nhạt nhòa: “Không , đau một chút nào.”

Có đau nữa, cũng đau bằng nỗi đau mất Tạ Lan Chi.

Mẹ Tạ Tần Xu từ xuống , phát hiện cô gầy nhiều, còn nhiều vết thương, đặc biệt hai chân vẫn luôn run rẩy.

còn quan tâm chiếc hũ tro cốt của con trai nữa, nâng Tần Xu về phía chỗ đậu xe.

“Đi, về nhà thôi, cho bôi thuốc cho con!”

Mẹ Tạ, Tần Xu nắm tay rời , khiến cha Tạ trợn mắt há hốc mồm.

Rõ ràng lúc đến, Tạ còn khổ sở đau lòng như , mà mới chút thời gian, thái độ đổi nhanh đến thế.

Cha Tạ nheo mắt , trong đôi mắt sắc sảo lóe lên một tia sáng.

Ông với bốn đứa cháu trai: “Chúng cũng thôi.”

Cha Tạ về phía A Mộc Đề trong đám , từ tay bế lấy Tạ Cẩm Dao đang lơ mơ.

“Dao Dao, về nhà với ông nội—”

Tạ Cẩm Dao ôm cổ cha Tạ, giọng trong trẻo mà hồn nhiên: “Ông nội, ba ? Tại thấy ba?”

Gò má cha Tạ run rẩy, giọng bình tĩnh: “Ba việc, một thời gian nữa mới đến thăm Dao Dao .”

Tạ Cẩm Dao ủy khuất bĩu môi: “ Dao Dao nhớ ba.”

Cha Tạ còn lời nào để , im lặng ôm cháu gái trong xe.

Sau khi trời sáng, bộ giới quyền quý Kinh Thị, đều Tạ Lan Chi còn.

Hôm nay chính là ngày Tạ Lan Chi hạ táng.

Đến sớm nhất là hai Chử Liên Anh và Liễu Sanh, họ cùng vợ đến phúng viếng.

Tần Xu tựa lưng ghế ban công, đắm trong ánh nắng sớm, vẻ mặt bình tĩnh gợn sóng, trong đáy mắt ẩn hiện suy tư.

“Anh Lan!!!”

lúc , trong đại sảnh truyền đến tiếng nức nở của Chử Liên Anh và Liễu Sanh.

Hai quyền cao chức trọng, chật vật quỳ sụp xuống đất, gào , giọng tê tâm liệt phế.

Tần Xu nghiêng mắt hai , ánh mắt lóe lên.

Đây là những em thiết của Tạ Lan Chi từ nhỏ đến lớn, cũng là những hỗ trợ Tạ gia bấy lâu nay.

Tần Xu liếc A Mộc Đề đang bên cạnh, vẻ mặt trống rỗng, đang suy nghĩ gì.

“Anh đưa hai họ đến đây, tiện thể lên lầu xem, cả và Kyle đó .”

“Được—”

A Mộc Đề dậy rời , đến bên cạnh Chử Liên Anh và Liễu Sanh đang ngừng.

Không A Mộc Đề gì, tiếng của Chử Liên Anh và Liễu Sanh dừng , đôi mắt đỏ ngầu về phía ban công nơi Tần Xu ở.

A Mộc Đề vỗ vỗ vai hai , chạy lên lầu.

Không lâu , Liễu Sanh và Chử Liên Anh ban công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-569-bon-thieu-gia-nha-ho-ta-deu-co-con-duong-rieng.html.]

Giọng Liễu Sanh khàn khàn: “Chị dâu hãy nén bi thương.”

Chử Liên Anh thành tiếng: “Chị dâu, rốt cuộc là chuyện gì? Anh Lan… còn?!”

Đến giờ vẫn dám tin, Lan thận trọng từng bước, mưu tính việc, vạn sự đều trong tầm kiểm soát, cứ thế mà ch·ết một cách rõ ràng!

Tần Xu khẽ nâng cằm, giọng nhạt nhòa: “Ngồi xuống .”

Liễu Sanh, Chử Liên Anh liếc , đối diện Tần Xu.

Tần Xu cúi đầu, trong đáy mắt xẹt qua một tia đau buồn: “Anh Lan là vì con mà xảy chuyện, là con liên lụy .”

Sắc mặt Liễu Sanh trầm xuống, giọng nguy hiểm hỏi: “Bị ám toán ?”

Bàn tay đặt hai đầu gối của , nắm chặt thành quyền, vẻ chỉ cần Tần Xu gật đầu, sẽ đại khai s·át g·iới.

Tần Xu nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt lạnh lùng Liễu Sanh, Chử Liên Anh: “Không tính kế, Lan vì con mà ch·ết, con bây giờ thể mặt hai , là Lan dùng mạng đổi lấy.”

“…”

“…”

Chử Liên Anh, Liễu Sanh hiểu gì.

Giọng Tần Xu chuyển hướng, : “Từ nay về , Tạ gia còn tên Tạ Lan Chi nữa, nhưng Lan của các vĩnh viễn vẫn còn, thể là bất kỳ ai, hai hiểu ý con ?”

Chử Liên Anh trừng lớn mắt, buột miệng thốt : “Anh Lan còn sống?”

Liễu Sanh cũng nhận điều gì đó, hỏi dò: “Giấu trời qua biển? Anh Lan hành động khác?”

Tần Xu mặt cảm xúc hai : “Anh Lan đích xác ch·ết.”

Chử Liên Anh, Liễu Sanh vẻ mặt như gặp quỷ, họ nghi ngờ Tần Xu đang đùa họ, cảm xúc trêu chọc đến phập phồng, nếu là khác, họ sớm mắng ầm lên.

Tần Xu hai đang nghĩ gì, uyển chuyển : “Anh Lan còn, nhưng Lan công tử vẫn sống.”

Lan công tử là một phận khác Tạ Lan Chi dùng để che mắt ngoài. Tổ tiên cả nhà di cư sang Ý, là một chủ trang trại Hoa kiều, trải qua thời đại biến thiên, bắt đầu tiếp xúc với nhiều ngành nghề.

Lời của Tần Xu thốt , Chử Liên Anh, Liễu Sanh lập tức hiểu .

“Làm sợ ch·ết khiếp! thật sự tưởng Lan xảy chuyện!”

Cơ thể Chử Liên Anh đang căng thẳng thả lỏng, ngả sụp xuống ghế, như thể rút hết năng lượng.

Liễu Sanh cũng thả lỏng lưng, ánh mắt oán trách Tần Xu: “Chị dâu, hai diễn kịch lớn quá, thật sự dọa đấy.”

Mệt cho thảm hại như , còn hình tượng gì cả, quá mất mặt!

Anh mà, nhân vật như Lan, thể ch·ết một cách rõ ràng.

Khóe môi Tần Xu khẽ nhếch, giọng chậm rãi: “Mấy năm nay Tạ gia sẽ lắng xuống. Con và Lan ở đây, mấy đứa trẻ nhờ các chú chăm sóc.

Mấy đứa nhỏ đều tự lập, lão đại theo con đường của Lan, đến tuổi sẽ tòng quân. Lão nhị con đường của con, nghề y cứu . Lão tam tiếp quản tất cả các công việc kinh doanh danh nghĩa của con và Lan, còn lão tứ thì theo con đường quan trường…”

Tần Xu xong về mấy đứa con trai, nhắc đến Tạ Cẩm Dao: “Dao Dao là đứa nhỏ nhất của con và Lan, bây giờ nó còn hiểu chuyện gì, trải qua chuyện như . Con và Lan cần nó ngoan hiểu chuyện, chỉ cần nó bình an khỏe mạnh là .

Chỉ cần nguy hiểm, hãy để Dao Dao những gì nó , chỉ một điều, để nó bất kỳ ai bắt nạt.

Con sắp xếp đường lui cho Dao Dao, cho dù gây họa lớn đến , trời đất bao la, vẫn luôn nơi cho nó dung …”

Vẻ mặt Chử Liên Anh vặn vẹo, giọng run rẩy hỏi: “Chị dâu! Chị đang gửi gắm cô nhi ?”

Giọng Tần Xu , cũng giống như đang dặn dò hậu sự, ngay cả con đường của bọn trẻ lớn lên cũng trải sẵn.

Liễu Sanh nhíu chặt lông mày, hỏi dò: “Chị dâu, chị và Lan định rời lâu ?”

Tần Xu mím môi, : “Ít nhất là mười năm, tám năm.”

Đây là thời gian xác thực mà tối qua cô nhận từ ông nội.

Tu chân giới, là một thế giới linh khí nồng đậm sai, nhưng cũng thuật khởi tử hồi sinh.

Chỉ thể đổi thể chất Tạ Lan Chi, để chính tự chữa trị vết thương trong cơ thể, đem sinh cơ mất ở thế giới , thông qua phương thức tu liên ở Tu chân giới để bù đắp .

“Mười năm, tám năm?!” Chử Liên Anh sợ ngây , dám tin: “Đến lúc đó Lan đều là ông lão năm, sáu mươi, hai định ? Không du lịch vòng quanh thế giới chứ?”

Không trách hỏi , Tạ Lan Chi bây giờ là “trong sạch”, còn chức quan gì , cần nhiệm vụ nguy hiểm nào.

Tần Xu im lặng vài giây, giọng nhạt nhòa: “Hai cứ coi như chúng du lịch vòng quanh thế giới.”

Liễu Sanh nheo mắt , Tần Xu điều khó , cùng với tình trạng cơ thể của cô cũng .

Anh nghĩ đến bấy lâu nay, hành động của hai vợ chồng Tạ Lan Chi, Tần Xu, cùng với việc Tạ gia bề ngoài lui về, nhưng thế lực sớm ảnh hưởng ăn sâu bén rễ ở khắp nơi Hoa Hạ.

Liễu Sanh hỏi thêm, đảm bảo với Tần Xu: “Chị dâu yên tâm, mạng là do chị và Lan cứu, bất kể chị và Lan rời bao lâu, nhà họ Liễu và nhà họ Tạ vĩnh viễn là tình giao, còn mấy đứa trẻ, chỉ cần nhà họ Liễu, nhà họ Tạ sụp đổ, bất kỳ ai cũng đừng hòng bắt nạt chúng!”

“Còn !” Chử Liên Anh cũng vội vàng thể hiện: “Nhà họ Chử và nhà họ Tạ, nhà họ Liễu là thế giao, tình như ruột thịt! Kẻ nào dám bắt nạt Dương Dương, Dao Dao và mấy đứa, chính là đối đầu với ba nhà chúng !”

Tần Xu vui mừng : “Có lời của hai , con yên tâm .”

Cô cầm hai tập tài liệu bàn, đưa cho hai : “Đây là những thứ Lan để cho hai .”

Chử Liên Anh, Liễu Sanh hề nghi ngờ mở tài liệu , khi thấy nội dung bên trong, hai mắt họ mở to, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Chử Liên Anh dám tin chằm chằm Tần Xu: “Chị, chị dâu! Những gì đều là thật ?”

Liễu Sanh cũng thể giữ bình tĩnh, ánh mắt thẳng Tần Xu.

Trên tài liệu ghi rõ ràng, xu hướng của các sự kiện quan trọng trong mười năm tới, một thế lực chắc chắn sẽ sụp đổ, phương bắc và phương nam cũng sẽ những nhân vật mới trỗi dậy, cùng với những sự kiện bí ẩn liên quan đến lợi ích của giới quyền quý thượng tầng… đều là những việc ai , sẽ gây sự biến động lớn trong lòng .

Tần Xu gật đầu: “Là thật. Có nó trong mười năm tới, vị trí của hai thể tiến lên một chút nữa, đừng tùy tiện cho khác xem.”

Đây là bản mà A Mộc Đề đưa cho Tần Xu, cũng là con đường lui mà Tạ Lan Chi chuẩn sẵn.

 

 

 

 

Vân Vũ

 

Loading...