Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 566: Ông nội đến, làm chỗ dựa cho cháu gái
Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:54:56
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian thoáng chốc trôi qua, hai ngày qua.
Hôm nay, là ngày bí cảnh mở , cũng là ngày ông nội Tần đến đón Tần Xu.
Tần Xu vẫn còn ở Thiên Uyển đạo quán. Từ khi ngất xỉu ngày đó, cô vẫn tỉnh .
A Mộc Đề ngoài điện đang đóng chặt, lo lắng . Chỉ mười phút , nhận điện thoại của Tần Hải Duệ, và chuyện xảy ở thôn Ngọc Sơn.
cửa đại điện đóng chặt, ai thể mở , bên trong còn thường xuyên truyền đến những tiếng rồng gầm bí ẩn, uy nghiêm.
Trong điện.
Tượng Tam Thanh Tôn Thần vốn mở mắt, từ lúc nào nhắm nghiền.
Phía chiếc quan tài quý giá ở trung tâm đại điện, hiện một con kim long ẩn hiện. Cái chân vảy sắc bén của nó đang bám chặt lấy quan tài, đuôi rồng quấn quanh phía .
Đôi mắt khổng lồ sáng rực như bóng đèn của kim long lấp lánh ánh sáng thần bí, rủ xuống chằm chằm đôi nam nữ trong quan tài.
Tần Xu vẫn giữ nguyên tư thế từ khi ngất, hai tay ôm chặt cổ Tạ Lan Chi.
Khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng của Tạ Lan Chi thêm một chút hồng hào, bớt vài phần tử khí.
vẫn bất kỳ thở nào, vẫn chỉ là một th·i th·ể.
Mày Tần Xu khẽ động đậy, khóe môi nhếch lên một nụ ngọt ngào.
Cô chìm một giấc mơ , tỉnh .
Trong mơ, Tạ Lan Chi luôn nắm tay Tần Xu, cho đến khi họ từ từ già , đầu bạc trắng, vẫn luôn ở bên .
Tạ Lan Chi khi về già, dù đầu bạc trắng, trông vẫn khí chất, tinh thần đầy đủ.
Tần Xu và Tạ Lan Chi khoác tay , sóng vai mà , như hình với bóng.
Họ cứ mãi, mãi, đến điểm cuối.
Tần Xu cảm thấy thỏa mãn, mặc kệ đến , dù là chân trời góc biển, chỉ cần Tạ Lan Chi ở bên, là đủ .
“Mẹ! Ba!”
Phía truyền đến vài giọng vui vẻ, đầy sự kính mến.
Tần Xu giữ c.h.ặ.t t.a.y Tạ Lan Chi, hai đầu , thấy bốn thanh niên và một thiếu nữ.
Họ nắm tay một đôi nam nữ xa lạ, mỉm rạng rỡ chạy đến.
Là Tạ Đông Dương, Tạ Thần Nam, Tạ Nghiên Tây, Tạ Mặc Bắc, và cả Tạ Cẩm Dao trưởng thành, lột xác thành một thiếu nữ.
Trên tay họ nắm là yêu của .
Vân Vũ
Mười bóng lưng về phía ánh nắng ban mai, nét mặt vui mừng chạy đến.
Tần Xu vui vẻ , nhưng , giây tiếp theo nụ mặt cô biến mất, tay cô trống rỗng.
Tần Xu ngẩng đầu bên cạnh: “Anh ?”
Tạ Lan Chi trở bộ dạng thời thanh niên, ngũ quan lạnh lùng thâm thúy, cốt cách quý phái, nho nhã tao nhã.
Môi mỏng của từ từ mấp máy: “A Xu, em .”
Tần Xu hoảng hốt: “Anh bảo em ?”
Tạ Lan Chi giơ tay lên, xoa đỉnh đầu Tần Xu, ôn tồn : “Về nơi em nên trở về.”
Tần Xu chợt đỏ mắt, nắm tay Tạ Lan Chi, sờ thấy .
Cơ thể Tạ Lan Chi đang dần trở nên trong suốt, cô thể chạm .
Tần Xu run giọng : “Tạ Lan Chi, ? Anh đừng dọa em!”
Ánh mắt Tạ Lan Chi dịu dàng, thâm tình Tần Xu, khuôn mặt tuấn tú nho nhã nở rộ một nụ ấm áp như gió xuân.
Anh sở hữu một vẻ ngoài đẽ, nụ càng nổi bật sức hấp dẫn và quý khí của phương Đông.
Cơ thể Tạ Lan Chi ngày càng trong suốt, như một làn khói: “A Xu, em tập quen với những ngày .”
“Không!”
Khóe mắt Tần Xu như nứt , cô lao về phía .
Lần lao đến , cô nhất định sẽ lao , cũng lao tỉnh khỏi giấc mơ.
Nằm trong quan tài, Tần Xu từ từ mở hai mắt, khuôn mặt nghiêng rõ nét của Tạ Lan Chi rõ ràng in đáy mắt cô.
Nỗi đau trong mơ của Tần Xu giảm bớt một chút, cô ôm lấy th·i th·ể lạnh lẽo, lẩm bẩm: “May quá, may mà vẫn ở đây, em sợ ch·ết !”
Cô dường như đang ôm một th·i th·ể, nét mặt đầy vẻ may mắn.
Ở một góc khuất mà Tần Xu thấy, hư ảnh kim long tan biến, hóa thành một luồng kim quang, chui chiếc la bàn rồng văn cổ Tần Xu.
Ngoài điện.
Ngọc Huyền đạo trưởng chằm chằm cánh cửa điện đang đóng chặt, một cách đột ngột: “Có thể .”
Ngay , luồng uy áp đáng sợ biến mất.
A Mộc Đề thấy, dùng sức đẩy cánh cửa điện nặng nề .
“Chị dâu, thôn Ngọc Sơn xảy chuyện !”
Tần Xu đang trong quan tài, lau những vết m.á.u khô mặt Tạ Lan Chi, động tác tay cô dừng .
Một lát , cô vẫn như chuyện gì mà tiếp tục, như thể thấy gì cả.
A Mộc Đề cho rằng Tần Xu hiểu, hô một nữa: “Chị dâu, thôn Ngọc Sơn xảy chuyện, bí cảnh núi mở . Tư Dương Hạ tạm thời phản bội, hợp tác với Bà La Môn, mời Y Đằng Nhị Thập Nhất Lang cùng tiến bí cảnh!”
Hai chữ “Y Đằng” như một cây kim chọc lòng Tần Xu.
Cô đột nhiên đầu , hung hăng chằm chằm A Mộc Đề.
“Linh Khê ? Hắn chẳng lẽ khoanh tay ?”
A Mộc Đề lắc đầu: “Tư Dương Hạ là đầu trong các tu sĩ, đại diện cho Long Hổ Sơn, Linh Khê là Hương Giang, tiếng ở đất liền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-566-ong-noi-den-lam-cho-dua-cho-chau-gai.html.]
Tần Xu nheo mắt, lạnh: “Bí cảnh mở, nào ?”
A Mộc Đề lắc đầu: “Chưa, họ vẫn thể . Lối ở nước, chỉ xoáy nước g·iết , còn lưỡi d.a.o gió, ai thể đến gần.”
Tần Xu cúi đầu, tiếp tục lau vết m.á.u khô mặt Tạ Lan Chi, thản nhiên : “Vậy thì quá , ai cũng , cứ để họ chó cắn chó.”
A Mộc Đề gấp gáp : “Anh Hải Duệ tìm ông nội chị . Bí cảnh và lối sông ngầm là cùng một chỗ. Người bên ngoài , bên trong cũng !”
Thân hình Tần Xu cứng , cuối cùng cũng nhớ , hôm nay là ngày cô hẹn gặp ông nội.
Cô giọng khàn đặc: “Nếu như , tất cả đều là ý trời.”
Tần Xu lau sạch m.á.u mặt Tạ Lan Chi, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán , nụ hôn dần dần xuống, cuối cùng in đôi môi lạnh lẽo của Tạ Lan Chi.
Giọng cô đầy lưu luyến, dịu dàng : “Anh Lan, chậm một chút, đợi em với.”
Giọng nhẹ.
Ngoài Tần Xu, ai thể thấy.
A Mộc Đề thấy Tần Xu mặc kệ tất cả, lo lắng ở cửa.
lúc , từ hướng thôn Ngọc Sơn, truyền đến một tiếng nổ lớn.
“Oanh!!!”
Tiếng gầm rú lớn, đất rung núi chuyển.
Tất cả ở Thiên Uyển đạo quán về hướng thôn Ngọc Sơn, cảm nhận linh khí nồng đậm đang di chuyển trung, bầu trời trong xanh xuất hiện từng dải cầu vồng lộng lẫy.
Ngọc Huyền đạo trưởng động tác Âm Dương: “Phúc sinh vô lượng, cuối cùng cũng đến .”
Vừa dứt lời, một luồng bạch quang rực rỡ vẽ một đường cong , theo hướng linh khí nồng đậm bay về phía núi Tuyệt Hân.
A Mộc Đề thấy , há hốc mồm hỏi: “Đó là cái gì?!”
Ngọc Huyền đạo trưởng : “Là khách quý.”
Hắn phất tay áo đạo bào, lệnh cho các tử trong sân: “Tránh !”
Một loạt đạo sĩ nhanh chóng rời , với tốc độ nhanh nhất chui căn phòng gần nhất, cửa sổ đóng chặt.
Oanh một tiếng!
Luồng bạch quang rực rỡ, nện xuống sân chính của Thiên Uyển đạo quán.
Bụi đất bay tung tóe, từ giữa làn khói bụi, một bóng cao gầy bước .
Người đến khí chất siêu phàm, mang theo chút tiên phong đạo cốt, chính là Vô Vi Tử, cũng là ông nội của Tần Xu.
Vẻ mặt Vô Vi Tử trầm xuống, lông mày ẩn chứa một tia sát khí, lạnh lùng liếc đại điện thờ Tam Thanh.
Ngọc Huyền đạo trưởng từ từ bước đến bên ông nội Tần, gật đầu: “Đạo hữu đến vì Tần thí chủ?”
Vô Vi Tử giận dữ chất vấn: “Cô là cháu gái , vì đạo quán các giam cô ở đây?”
Ông đợi Tần Xu lâu ở lối của sông ngầm, thấy những ở bờ suối cãi vã, lâu thì đánh , nhưng vẫn thấy bóng dáng Tần Xu.
Vô Vi Tử đợi đến mức mất kiên nhẫn, nữa xông khỏi kết giới, dùng huyết mạch cảm ứng, Tần Xu đang ở núi Tuyệt Hân.
Đến nơi , ông mới phát hiện Tần Xu vây trong trận pháp của cung điện.
Ngọc Huyền đạo trưởng kiêu ngạo cũng nịnh nọt giải thích: “Đạo hữu hiểu lầm , Tần thí chủ là tự nguyện , cô điện tùy ý. Người thiên mệnh bảo vệ, xin hỏi đời , mấy ai dám tay với cô , trừ khi là chán sống.”
Vẻ mặt Vô Vi Tử trầm như nước dịu , coi như ai mà trong điện.
Khi thấy chiếc quan tài đặt ở trung tâm đại điện, Vô Vi Tử hề lộ chút ngạc nhiên nào, đáy mắt tràn đầy vẻ hiểu rõ “quả nhiên là ”.
Tạ Lan Chi cuối cùng vẫn đến bước , vì cháu gái của mà trả giá bằng mạng sống.
Ngồi trong quan tài, Tần Xu thấy tiếng động ở cửa, ông nội đến.
Cô cũng thấy tiếng bước chân trầm dần dần đến gần phía .
Vô Vi Tử đến bên quan tài, đau lòng Tần Xu đang thất hồn lạc phách.
“A Xu, ông đến đón con, chúng thôi?”
Tần Xu nắm bàn tay to lạnh lẽo của Tạ Lan Chi, giọng nhẹ: “Ông nội, con .”
Vô Vi Tử rủ mắt về phía Tạ Lan Chi, vẻ ngoài sống động như thật nhưng bất kỳ thở nào.
Ông vươn tay sờ mạch động ở cổ Tạ Lan Chi, thản nhiên : “Hồn phách tan, cứu sống .”
Cơ thể Tần Xu khẽ run, mỗi khác Tạ Lan Chi ch·ết, tim cô đau như lăng trì.
Tần Xu gạt tay ông nội Tần , bình tĩnh : “Ông nội, kiếp của con đáng giá . Con báo thù kiếp , cũng kết hôn, còn sinh năm đứa con đáng yêu.
Con đổi vận mệnh của ít , thậm chí đảo ngược vận mệnh quốc gia. Lẽ đây là tử kiếp của con, nhưng để Lan trả giá. Sống ch·ết đối với con mà còn quan trọng nữa.”
Vô Vi Tử chằm chằm bàn tay gạt , cau mày thật chặt.
Ông im lặng hồi lâu, ngữ khí vui hỏi: “Tần Xu, con còn nhớ phận của ?”
Tần Xu cảm nhận sự áp chế của huyết mạch từ nhỏ, cô thẳng lưng, từng chữ một: “Con là truyền nhân đời thứ 38 của Tần thị, gánh vác trách nhiệm rạng danh y thuật Tần thị, luôn khắc ghi gánh nặng vai, truyền thừa y thuật Tần thị xuống, mới hổ thẹn với tổ tiên.”
Vô Vi Tử vui mừng gật đầu: “Không tồi, con từ lúc chọn thừa kế của Tần thị, vận mệnh của con còn do con chủ. Cả đời của con đều cống hiến cho y thuật cổ xưa của Tần thị.”
Đôi mắt thanh lãnh, tĩnh mịch của Tần Xu thẳng ông nội Tần.
“Ông nội, thừa kế đời thứ 39 của Tần thị, là con trai con Tạ Thần Nam, nó còn một cái tên khác, họ Tần, tên Duyên Tự. Nó nhận chân truyền của con, con thành nhiệm vụ ông giao cho con.”
“…” Sắc mặt Vô Vi Tử trầm xuống, rõ ràng quên chuyện .