Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 563: Anh trai trở về viện binh

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:54:47
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Xu mặt đầy hung lệ, cất cao giọng: “ thời gian đôi co với ông. là truyền nhân đời thứ 38 của Tần thị, khả năng cải tử sinh!

Bây giờ gặp Tạ Lan Chi ngay lập tức, cứu ! Thiên Uyển đạo quán dám cản trở cứu , sẽ dỡ nát cái đạo quán !”

Một tiếng thở dài vang lên từ , Ngọc Huyền đạo trưởng bình tĩnh : “Tạ thí chủ ch·ết, cô cứu .”

Vân Vũ

“Ông xạo!” Tần Xu tìm kiếm phương hướng của giọng Ngọc Huyền đạo trưởng: “Đừng giấu đầu hở đuôi, bản lĩnh thì đây!”

Ngọc Huyền đạo trưởng nhẹ nhàng : “Thí chủ gặp , thì hãy từ chân núi từng bước một mà bò lên, hoặc đường nào thì về đường đó. Cô chỉ hai lựa chọn .”

bây giờ thấy Tạ Lan Chi!”

Tần Xu chọn cái nào cả, giọng trầm thấp khàn khàn, tựa như ác quỷ địa ngục.

Ngọc Huyền đạo trưởng im lặng.

Mặc cho Tần Xu gào thét náo loạn thế nào, đối phương cứ như biến mất.

Tần Xu chằm chằm cánh cửa đạo quán ở phía xa, cắn chặt răng, dốc hết sức lực chạy đến.

Cánh cửa rõ ràng ở gần, nhưng cô luôn thiếu một bước chân mới thể tới .

Tần Xu chạy đến kiệt sức, hai đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Cánh tay cô đất đá cọ xát chảy máu, m.á.u loang lổ quần áo, cô cố hết sức ngẩng đầu cánh cửa chỉ cách mấy thước, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng và bi thương.

Tần Xu dùng tay đ.ấ.m mạnh xuống đất, giọng nghẹn ngào: “Các trả Tạ Lan Chi cho ! Trả cho …”

“A Xu, đủ !”

Tần Hải Duệ em gái tại chỗ xoay quanh, tự hành hạ đến thảm hại, tiến lên bế cô lên.

Tần Xu đôi mắt đẫm lệ cầu xin: “Anh, bảo họ trả Tạ Lan Chi cho em ?”

Tần Hải Duệ trầm giọng : “A Xu, em hiểu Tạ Lan Chi mà, quyết định của ai thể đổi.”

Hai mắt Tần Xu càng thêm trống rỗng, lẩm bẩm: “Vậy em bây giờ? Anh cần em, còn cho em gặp …”

“Em vẫn còn một lựa chọn, từ chân núi bò lên, Tạ Lan Chi , em cũng thể .”

“Không , tám vạn tám ngàn bậc thang, em bò lên sẽ mất lâu.”

“A Xu, em còn lựa chọn nào khác.”

Tần Xu im lặng, một hồi lâu, cô lặng lẽ gật đầu.

Ba cáp treo xuống núi, họ rời , bóng dáng Ngọc Huyền đạo trưởng xuất hiện ở ngoài cửa đạo quán.

Vị đạo sĩ già áo tím phía lo lắng hỏi: “Sư phụ, kéo dài ạ?”

Ngọc Huyền đạo trưởng ngẩng đầu, về hướng thôn Ngọc Sơn, cảm nhận linh khí ở đó ngày càng nồng đậm.

Thầy lắc đầu thở dài: “Không kéo cũng kéo. Bốn ngày nữa của tiểu bí cảnh sẽ đến, đến lúc đó, việc an bài.”

________________________________________

Dưới chân núi Tuyệt Hân.

Tần Xu trở chỗ cũ, bậc thang đầu tiên, ngẩng đầu con đường kéo dài đến tận chân trời, mơ hồ thấy bóng dáng Tạ Lan Chi gian nan leo lên.

Trái tim Tần Xu quặn lên từng cơn đau xé, cô buộc thu hồi tầm mắt, nhấc chân lên bậc thang đầu tiên.

Tám vạn tám ngàn bậc thang, càng lên cao càng dốc, càng khó .

Tần Xu dùng hơn hai tiếng, leo mấy ngàn bậc, bắt đầu kiệt sức.

Cô chỉ là bộ bình thường, còn một bước một dập đầu, nhưng chân bắt đầu mềm nhũn, thở trở nên dồn dập.

Tần Hải Duệ tiến lên đỡ: “A Xu, nghỉ một lát .”

Tần Xu giơ cánh tay run rẩy, đẩy tay Tần Hải Duệ : “Không cần, em !”

Tạ Lan Chi vì cô, một bước một dập đầu leo lên, cô cũng thể như thế.

Ánh mắt Tần Xu kiên định, mang theo một vẻ tàn nhẫn, cô nhấc đôi chân run rẩy, đặt lên bậc thang mới.

Khi cô leo lên vạn bậc thang, hình bắt đầu lung lay.

Lông mi rậm dài của cô khẽ run, trán lấm tấm mồ hôi, mồ hôi chiếc cổ thanh tú, duyên dáng như mưa rơi.

Tiếng thở dốc của Tần Xu che lấp hảo tiếng cỏ cây xào xạc trong gió.

Cơ thể cô bắt đầu vững, cô ngẩng đầu bậc thang thấy điểm cuối, đáy mắt hề ý định lùi bước, chỉ vô tận đau lòng và khổ sở.

Bậc thang dài đến thế, quá trình Tạ Lan Chi leo lên gian nan thế nào, chỉ tự trải qua mới nghị lực của lớn đến mức nào.

Tần Xu cắn chặt hàm, tiếp tục lên, mỗi bước đều vô cùng khó khăn.

Tần Hải Duệ, A Mộc Đề, hai sát phía .

Trên trán họ cũng lấm tấm mồ hôi, mắt rời Tần Xu, sợ cô cẩn thận sẽ lăn xuống bậc thang.

Trước khi mặt trời lặn, Tần Xu khó khăn lắm mới leo hơn hai vạn bậc.

Chân cô run rẩy còn hình dáng gì, ngay cả thẳng cũng khó khăn, khuôn mặt kiều diễm động lòng vì đau đớn mà trở nên méo mó.

Khi Tần Xu dừng để nghỉ ngơi, Tần Hải Duệ đưa cho cô một chai nước.

“A Xu, trời tối , em uống nước và nghỉ ngơi một lát .”

Tần Xu nới lỏng hàm đang cắn chặt, nếm vị m.á.u tanh của gỉ sắt, cô cắn quá mạnh khiến lợi chảy máu.

Cảm nhận m.á.u chảy từ khóe môi, Tần Xu đầu lau, yết hầu nuốt xuống hai cái.

Máu nuốt bụng, cô nhận lấy chai nước từ tay Tần Hải Duệ, uống một hết nửa chai, giọng khàn đặc: “Anh, với A Mộc Đề về , con đường tiếp theo em sẽ tự một .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-563-anh-trai-tro-ve-vien-binh.html.]

“Không !”

“Chị dâu !”

Tần Hải Duệ và A Mộc Đề đồng thanh ngăn cản.

Đôi mắt Tần Xu ướt đẫm mồ hôi, vô cảm hai .

Giọng Tần Hải Duệ trở nên nghẹn : “A Xu, em còn nhớ lời hứa với ông ? Anh đưa em về.”

A Mộc Đề lên tiếng giải thích: “Chị dâu, núi Tuyệt Hân dã thú qua . Lần và Lang Dã cùng Lan, buổi tối gặp sói, còn thể thấy tiếng hổ gầm.”

Tần Xu im lặng mấy giây, nhẹ nhàng với Tần Hải Duệ: “Nếu Tạ Lan Chi thật sự xảy chuyện, em sẽ sống một .”

Sắc mặt Tần Hải Duệ đại biến, giọng run rẩy: “A Xu, em đừng linh tinh!”

Toàn Tần Xu bình tĩnh , khuôn mặt tái nhợt lộ một nụ : “Anh, em đùa .

Em căn bản thèm cái sự lấy mạng đổi mạng của . Chúng lúc , sống cùng sống, ch·ết cùng ch·ết.”

Lần đợi Tần Hải Duệ mở miệng, A Mộc Đề vội vàng : “Chị dâu, chị thể phụ sự hi sinh của Lan. Anh chị sống mà trả giá bằng chính mạng sống của !”

Tần Xu siết chặt chai nước trong tay, vô cùng nghiêm túc: “Anh thể đơn phương hủy bỏ lời hứa của chúng , em cũng thể lựa chọn từ bỏ sự hi sinh của , như công bằng đúng ?”

Trong từng bước leo lên bậc thang, Tần Xu suy nghĩ nhiều.

đến một quyết định rõ ràng – cùng lắm thì ch·ết, trả cái mạng cho Tạ Lan Chi.

Tần Xu sợ ch·ết, cô cảm thấy dù đối mặt với bất cứ điều gì cũng chẳng gì đáng sợ.

Đáy mắt Tần Xu hề ý chí cầu sinh, nhưng cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức còn khiến kinh hãi hơn cả lúc cô phát điên.

Tần Hải Duệ em gái luôn , lòng chùng xuống, lắp bắp : “A Xu, em thể . Mạng sống là do Tạ Lan Chi tranh đấu cho em. Ông nội lúc cũng , chỉ Tạ Lan Chi dùng mệnh cách để trao đổi, em mới thể sống sót. Anh trả giá nhiều như , em nỡ đạp đổ sự hi sinh của , A Xu, mạng sống của em còn là của chính em nữa!”

Lông mi Tần Xu run rẩy, ánh mắt bình tĩnh Tần Hải Duệ.

“Anh, em sống cả đời trong sự áy náy, đau đớn đến ch·ết ?”

Một câu khiến Tần Hải Duệ im bặt.

Hắn khẽ lắc đầu, , nhưng tìm thấy bất kỳ lời nào để phản bác.

Tầm mắt Tần Xu chuyển , về phía A Mộc Đề: “ sợ dã thú núi, chúng nó hung dữ cũng bằng oán khí trong lòng . Chúng nó dám xuất hiện cản đường , rút gân lột da chính là kết cục của chúng.”

A Mộc Đề rùng hỏi: “Chị dâu, chị định ch·ết vì tình với Lan ?”

Tần Xu nhếch môi, lộ một nụ còn khó coi hơn cả : “Sao thế, ngốc như . chỉ là trả cái mạng cho thôi.”

Nếu Tần Xu câu mà mắt rơi lệ, giọng run rẩy, thì còn thể tin vài phần.

Giọng A Mộc Đề mang theo sự cầu xin: “Chị thể . Anh Lan nhiều như , chỉ là chị sống, chị sống sót.”

Tần Xu : “Chỉ vì dùng mạng để đổi lấy sự sống của , mà cả đời mang xiềng xích, mãi mãi sống trong đau khổ và tự trách ?”

A Mộc Đề mím chặt môi, lời nào.

Tần Xu đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt: “ , sống tạm bợ trong nỗi đau vĩnh viễn nhớ về , cũng trải qua sự bào mòn của thời gian dài đằng đẵng, thể sẽ biến tình yêu với thành oán hận. càng cả đời sống như một thây ma.”

Những lời của cô rõ ràng lọt tai Tần Hải Duệ và A Mộc Đề.

Tần Xu vẻ mặt phức tạp của hai , xoay tiếp tục leo lên núi.

Lần , cô chậm , mỗi bước đều vững vàng đặt lên bậc đá, con đường mà Tạ Lan Chi từng qua.

Không ai , mỗi bước của cô đều là sự đau lòng và tự hành hạ.

Tần Xu là một lương y, cô tâm mạch tổn thương.

Khoảnh khắc tin Tạ Lan Chi ch·ết, lòng cô tan nát, khác gì một cái xác . Có thể sống sót là may mắn .

Tần Hải Duệ và A Mộc Đề tại chỗ, bóng dáng Tần Xu từng bước một gian nan leo lên.

“Mẹ nó!” Tần Hải Duệ chửi thề.

Hắn hung ác chằm chằm A Mộc Đề: “ về thôn Ngọc Sơn cầu viện, trông chừng A Xu, tuyệt đối để cô chuyện ngu ngốc!”

A Mộc Đề nhíu chặt mày, thử hỏi: “Cậu định tìm Thần Thần ?”

Tần Hải Duệ đè thấp giọng: “Thần Thần một đứa trẻ thì gì, tìm ông nội, ông nội sẽ khoanh tay !”

A Mộc Đề nhẹ nhõm: “Chuyện của Lan và chị dâu, tạm thời đừng cho bọn trẻ.”

“Biết ! Có chuyện gì thì liên lạc ngay.”

“Được!”

Đêm khuya, ánh trăng treo cao bầu trời.

Ánh trăng bạc phủ đầy núi Tuyệt Hân, chiếu rọi lên những bậc thang chênh vênh, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm lên một bóng dáng nhỏ nhắn.

Khi cách rút ngắn , thể thấy rõ bóng dáng gầy gò đơn bạc , run rẩy leo lên như một ông lão tuổi già.

A Mộc Đề Tần Xu từng bước tập tễnh, đưa mấy chục lời khuyên nhủ.

“Chị dâu, nghỉ ngơi , cứ thế thì chịu đựng nổi .”

Tần Xu dường như thấy, cơ bắp cơ thể ký ức riêng, bước chân chậm chạp, máy móc lên.

Đột nhiên, cổ chân cô nghiêng ngoài, tiếng xương nứt vang lên trong đêm.

Cơ thể Tần Xu mất thăng bằng, nghiêng về phía sườn núi bên trái rào chắn.

“Cẩn thận!!!”

A Mộc Đề bước dài xông lên.

Loading...