Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 552: Phát hiện chân tướng, anh em nhà họ Tạ tìm đến
Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:54:36
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cậu đang bậy bạ gì đấy!!!"
Tạ Đông Dương nắm cổ áo Tạ Thần Nam, gầm lên giận dữ, xen lẫn sự hoảng sợ.
Tạ Nghiên Tây, Tạ Mặc Bắc, Tạ Cẩm Dao ba em, dọa sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Trên tay Tạ Thần Nam đang cầm một cây kim châm, tay run rẩy thành hình.
Đôi môi run rẩy, giọng run run: " ba ba đang gì, nhưng thể thấy mỗi ba về thăm , sinh cơ ba mờ nhạt hơn một !"
Tạ Đông Dương hồi tưởng hai tháng qua, ba ba quả thật gầy nhiều, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Sau một lúc lâu, từ từ buông cổ áo Tạ Thần Nam .
Cậu thử hỏi: "Thần Thần, gần đây mơ thấy gì ?"
Ngón tay Tạ Thần Nam khẽ nhúc nhích, kim châm đầu ngón tay, vô tình đ.â.m da thịt.
cảm thấy đau đớn chút nào, mặc kệ kim châm đ.â.m da thịt.
" mơ thấy ba ba..." Giọng Tạ Thần Nam nghẹn ngào: "Ba ba tảng đá lớn đè lên, m.á.u thịt lẫn lộn, m.á.u tươi chảy đầy đất, theo bậc thang cao cao chảy xuống, xung quanh nhiều, nhiều tượng đá, chúng nó trừng mắt , lạnh lùng m.á.u của ba ba chảy cạn..."
Nói xong câu cuối cùng, Tạ Thần Nam liệt đất, dùng tay áo lau mạnh nước mắt mặt: "Mẹ mà tỉnh , ba ba thật sự sẽ xảy chuyện, thể tiếp tục như thế nữa!"
Tay Tạ Đông Dương rũ xuống bên run rẩy, em đầy tuyệt vọng, hồi tưởng lời của ông ngoại.
Ở câu lạc bộ Quân An, ông ngoại từng ba ba dùng mạng đổi lấy sinh cơ của .
Chẳng lẽ, mệnh cách chính là mạng sống của ba ba?!
Trong lòng Tạ Đông Dương hoảng sợ, mặt vẫn đổi sắc mặt : "Ba ba mỗi tuần đều sẽ về, ngày mai hoặc ngày chính là ngày ba về, đến lúc đó chúng hỏi cho rõ rốt cuộc là chuyện gì!"
Tạ Cẩm Dao đưa bàn tay nhỏ , nên lời mà nức nở một chút.
Tạ Đông Dương thấy, nhẹ giọng hỏi: "Dao Dao, con gì?"
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tạ Cẩm Dao, lộ vẻ mặt khó xử: "Con, con ba ba đang gì."
"Ba ba đang gì?" Bốn em nhà họ Tạ đồng thanh hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Cẩm Dao căng thẳng, lén nắm bàn tay của Tần Xu đang buông thõng ở mép giường, bàn tay nhỏ nắm chặt ngón tay Tần Xu.
Cô bất an l.i.ế.m môi: "Chú Mộc Mộc cho ."
Tạ Đông Dương xong liền hiểu, hẳn là Tạ Cẩm Dao vô tình gì đó, A Mộc dặn cô bé giữ bí mật.
Ánh mắt Tạ Đông Dương khẽ nhúc nhích, bế em gái lên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Dao Dao, bây giờ đang bệnh, ba ba vì cứu mà đang chuyện nguy hiểm, chúng giúp ba , chuyện con đối với chúng quan trọng, con , chúng mới thể mãi mãi giữ ba , nếu bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm thì nghĩa, ba sẽ còn ở bên Dao Dao nữa..."
"Oa! Ô ô ô... Con ba !!!"
Không đợi Tạ Đông Dương xong, Tạ Cẩm Dao oa một tiếng lớn!
Cô bé vô cùng thương tâm, đến xé ruột xé gan, hai bàn tay nhỏ nắm chặt áo sơ mi của Tạ Đông Dương.
Tạ Thần Nam bất chấp đang đau buồn, lên án : "Anh cả, dọa Dao Dao !"
Tạ Nghiên Tây cau mày: "Anh cả, quá hung dữ."
Tạ Mặc Bắc mím chặt môi: "Anh cả, Dao Dao còn nhỏ."
Đối mặt với sự lên án của các em, Tạ Đông Dương liếc xéo ba .
"Đầu óc mấy chó ăn ? Không sợ ba ba thật sự xảy chuyện ?"
Một câu, lập tức ba em im miệng.
Tạ Đông Dương hít một thật sâu, lau nước mắt cho Tạ Cẩm Dao: "Dao Dao, cho , con gì?"
Tạ Cẩm Dao nức nở : "Tuần ba ba về, con thấy chú Mộc Mộc và chú A Dã nhỏ, họ ba ba cứ như thế sẽ chịu đựng nổi, Hoa Hạ nhiều chùa miếu đạo quán như , chân ba ba sẽ quỳ phế."
Bốn em nhà họ Tạ , hiểu nguyên do.
Tạ Cẩm Dao thêm một câu: "Chú Mộc Mộc còn , họ sẽ Tây Nam biên cương, cao nguyên Tây Nam, gọi là gì đó Lạp Sa gì đó."
Tạ Đông Dương hít một thật sâu, sức lực ở tay ôm Tạ Cẩm Dao bỗng nhiên tăng lên.
Lạp Sa?
Đó là thánh địa của tất cả những hành hương.
"A! Anh cả, đau em!" Tạ Cẩm Dao kêu lên.
Tạ Đông Dương vội vàng buông tay: "Đau ở ? Xin , đang suy nghĩ chuyện."
Tạ Cẩm Dao ngẩng đầu khuôn mặt căng thẳng và trầm của cả, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tạ Thần Nam dường như nghĩ tới cái gì, kéo ống tay áo Tạ Đông Dương: "Anh cả, cảm thấy Linh Khê đại sư hẳn là gì đó, ba ba vài về đều lên núi tìm ông !"
Tạ Đông Dương nheo mắt : "Chúng lên núi!"
Cậu đặt Tạ Cẩm Dao lên giường, đối với Tạ Nghiên Tây, Tạ Mặc Bắc : "Hai canh chừng , và nhị ca lên núi tìm ."
Ba em ngoan ngoãn gật đầu.
Sau núi.
Linh Khê ghế mây, cơ thể đung đưa, liên quan cả chiếc ghế mây cũng lắc lư qua .
Bỗng nhiên, ông thẳng dậy, cau chặt mày.
Đồ nhỏ đang pha bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, ngài chuyện gì ?"
"Không , rắc rối tìm tới cửa!"
Linh Khê nhanh chóng dậy, chui chiếc lều phía .
Ông xách chiếc túi đen giá đơn giản lên, bước chân vội vã rời , chui sâu trong rừng rậm.
Thế nhưng, giây tiếp theo, vài Tần gia ngăn .
Vân Vũ
Người cầm đầu là tộc thúc Tần gia, : "Linh Khê đại sư, đứa trẻ nhà chúng việc tìm ngài, ngài ở đây đợi nó một chút."
Đứa trẻ trong miệng ông , chính là thừa kế đời tiếp theo của Tần gia, Tạ Thần Nam.
Linh Khê gượng : "Thật là may, bấm tay tính toán, trong rừng rậm cơ duyên của , nhanh chóng đến đó, đợi tối về cùng đứa trẻ nhà ôn chuyện."
Tộc thúc Tần gia lắc đầu: "Không , Thần Thần , nhất định giữ ngài ."
Linh Khê thử hỏi: "Nếu cứ nhất quyết thì ?"
Tộc thúc Tần gia ngữ khí công khai : "Đại sư hẳn cũng rõ ràng tình hình Tần gia, Thần thiếu bây giờ là chủ sự duy nhất của Tần gia, nếu nổi cáu, mục đích ngài đến Ngọc Sơn thôn, e rằng sẽ thất bại."
Đây là sự uy h.i.ế.p trần trụi!
Nụ của Linh Khê giữ nổi nữa, khuôn mặt đầy sầu não.
Ông mới cảm thấy sẽ xui xẻo, vốn định tránh trốn một chút, nào ngờ ông trời chiều lòng .
"Được , sẽ đợi Thần thiếu nhà các ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-552-phat-hien-chan-tuong-anh-em-nha-ho-ta-tim-den.html.]
Linh Khê xoay trở lều trại, hành lý ông vứt mặt đất, nhận mệnh mà ghế mây, chờ đợi khách quý tới cửa.
Nửa giờ .
Tạ Đông Dương, Tạ Thần Nam hai em, tín của Tạ gia bao quanh mà đến, thẳng đến chỗ Linh Khê.
Tính tình của Tạ Thần Nam lắm, tay còn xách theo súng.
Cậu đến lều trại, nòng s.ú.n.g thẳng chỉ trán Linh Khê đang tựa ghế mây.
"Ông gì với ba ?!"
Giọng chất vấn của thiếu niên, mang theo sự run rẩy và phẫn nộ tự chủ.
Linh Khê đón nòng s.ú.n.g đen ngòm, khóe môi nhịn run rẩy, thầm nghĩ, đứa trẻ tính tình thật đúng là giống Tần Xu, một lời hợp là động thủ.
Ông thở dài một tiếng: "Thần thiếu, vô luận gì với Tạ , chuyện bây giờ đều là cam tâm tình nguyện."
"Đánh rắm!"
Tự cho là sự giáo dưỡng Tạ Thần Nam, nhịn buột miệng chửi thề.
Hai mắt đỏ hoe mà trừng mắt Linh Khê, nghiến răng nghiến lợi : "Nhất định là ông gì, nếu tỉnh táo, tuyệt đối sẽ để ba ba chuyện tổn thương chính !"
Linh Khê nhíu mày, biện giải cho : "Chẳng lẽ vĩnh viễn lâm ngủ say? Ở đời chỉ ba thể cô tỉnh !"
Tay Tạ Thần Nam cầm s.ú.n.g run lên, thế mà thể phản bác.
Lúc , ông ngoại cũng ý gần giống như .
Tạ Đông Dương tiến lên, từ cao xuống Linh Khê.
Thiếu niên lạnh nhạt hỏi: "Cho nên, rốt cuộc ba đang gì? Quỳ lạy chùa miếu đạo quan, lấy mệnh cách của bản để cứu ?"
Không hổ là đại thiếu gia nhà họ Tạ, dựa vài câu của em gái, cùng với tin tức mà Linh Khê tiết lộ, là thể đoán chân tướng sự tình.
Linh Khê gật đầu : "Tạ là mệnh cách Đế Tinh, cứu các , thì xả bỏ một thứ, ví dụ như mệnh cách chí tôn chí quý."
Tạ Đông Dương hỏi một câu thẳng vấn đề: "Ông chắc chắn bao gồm mạng sống?"
"..." Linh Khê kinh ngạc chằm chằm .
Cằm Tạ Đông Dương căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Xem đoán đúng , chuyện ông cho ba ?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, Linh Khê căng thẳng nuốt nước bọt.
"Trước đây , , ba rõ ràng đang gì."
Tạ Đông Dương thong thả ung dung giơ tay lên, vắt ống tay áo lên cánh tay, nhanh chậm : "Chúng đánh một trận ."
Trong lòng một ngọn lửa vô danh thể phát tiết ngoài.
Linh Khê là kẻ đầu sỏ, nhưng ông là gián tiếp tổn thương ba .
Ba ba và , bất luận ai xảy chuyện, đều là đòn chí mạng đối với mấy em Tạ Đông Dương.
Linh Khê thấy thiếu niên thật, từ từ dậy, cằm khẽ nâng: "Cậu chắc chắn đánh với ?"
Tạ Đông Dương vẻ mặt nghiêm túc: "Muốn đánh."
Ngay cả khi thua, cũng sợ, chỉ đánh cho vài cái.
Linh Khê bình tĩnh gật đầu: "Được, chờ chuẩn một chút."
Ông xoay lều trại, sắp sửa cúi , biến cố đột ngột xảy .
Dáng của Linh Khê thoăn thoắt, trực tiếp vụt khỏi vòng vây của tín Tạ gia, chạy trốn như bay về phía rừng rậm.
Cảnh tượng một đám choáng váng.
Linh Khê đây là chạy trốn?!
"Phanh---!"
Tiếng s.ú.n.g trong tay Tạ Thần Nam vang lên.
Viên đạn b.ắ.n chân Linh Khê, buộc đối phương khó khăn lắm mới dừng hai chân đang chạy trốn.
"Ông còn dám tiến thêm một bước, đảm bảo viên đạn sẽ ghim chân ông!"
Tạ Thần Nam buông lời hung ác, còn quên hiệu cho cả chuẩn sẵn sàng để đánh một trận.
Tạ Đông Dương bước đến phía Linh Khê: "Đại sư, chỉ so tài với ông một chút, ông đang coi thường ?"
Linh Khê nhận mệnh đầu , với khuôn mặt khổ sở : "Tạ đại thiếu, chắc chắn là bức tử ? Không đến Tạ bênh vực , ngay cả với cái tính tình đó, nếu thương, tuyệt đối sống đến ngày thứ hai khi cô chân tướng."
Người nhà họ Tạ nổi tiếng là bênh vực , tính tình nóng nảy của Tần Xu, càng sinh sự sợ hãi.
Linh Khê tự nhận nhiều hơn một cái mạng, ông chán sống, mới thể động thủ với tiểu Thái tử nhà họ Tạ.
"Yên tâm , chỉ là so tài một chút, ở trong quân đội thường xuyên động thủ với , sẽ đại sư chịu tai bay vạ gió."
Tạ Đông Dương dứt lời, trực tiếp động thủ với Linh Khê.
Thiếu niên di chuyển nhanh nhẹn, tay nhanh chóng, sắc bén và xảo quyệt, là võ.
Linh Khê tự nhận thủ cũng tệ lắm, suýt chút nữa để thiếu niên thực hiện ý đồ, chật vật tránh cú đánh .
Thế nhưng, giây tiếp theo, Tạ Đông Dương dùng chân dài quét ngang, vướng ngã Linh Khê vẫn vững xuống đất, ngay đó như báo đột nhiên nhảy lên, áp đảo Linh Khê mặt đất.
"Tê---!"
Linh Khê kêu lên đau đớn, mặt một vết quyền ấn rõ ràng.
"Phanh! Bang---!"
Linh Khê phản kích, ghế mây, giá đơn giản, tất cả đều hai sập.
"Oanh! Rầm---!"
Chiếc lều trại, hủy hoại tay hai đang đánh .
Những xung quanh dám nhúng tay, kinh hồn bạt vía mà , nhanh hai mắt càng ngày càng sáng.
Thân thủ của Tạ Đông Dương tương đối tệ, tay Linh Khê vài thoát , còn thỉnh thoảng đánh lén thành công.
như câu trong nghề xem đường , ngoài nghề xem náo nhiệt, ở đây , Linh Khê thả lỏng nhiều.