Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 550: Tạ Lan Chi, đúng lý hợp tình với con trai
Cập nhật lúc: 2025-09-22 16:47:41
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Lan Chi thể nào cho Linh Khê , vị tiền bối là ông ngoại của Tần Xu.
Anh nửa thật nửa giả: "Vị tiền bối xuất quỷ nhập thần, cũng rõ lắm, chỉ ông tên là Vô Vi Tử."
Linh Khê suy nghĩ một chút, tiếc nuối lắc đầu: "Xem là một vị cao nhân ẩn dật tái xuất."
Tạ Lan Chi thấy thần sắc Linh Khê giả vờ, đoán rằng ông ngoại Tần Xu dùng một cái tên giả, hoặc chỉ là bừa.
Anh gật đầu: "Đa tạ đại sư giải đáp nghi vấn, quấy rầy nữa."
Linh Khê theo đoàn rời , nụ ngụy trang và vẻ nhẹ nhàng mặt biến mất, hai tay ôm đầu xổm xuống đất.
"Tê... Chết tiệt! Đau quá! Đầu nổ tung !"
Vừa lúc tóc Linh Khê dựng lên, một luồng lực vô hình xé rách linh hồn , cơn đau dồn thẳng lên đầu, như vô chiếc búa nặng nề đang nện xuống.
Một tử tiến lên: "Sư phụ, ngài ?"
Linh Khê yếu ớt giơ tay: "Mau! Đỡ vi sư về một lát."
Người tử trẻ tuổi thấy vẻ mặt sư phụ đau khổ, khuôn mặt nho nhã ngày xưa nhăn nhúm , phá hỏng hết vẻ thần thánh .
Đệ tử khẽ than, khom lưng bế Linh Khê lên.
Linh Khê biểu cảm kinh ngạc, cả cứng đờ.
Hắn bế theo kiểu công chúa ?
Linh Khê nổi giận!
"Hỗn xược!"
"Thằng nhãi ranh, mau buông xuống!"
Đệ tử vững vàng ôm Linh Khê, mặt cảm xúc: "Sư phụ, bình tĩnh một chút, hồi nhỏ ngài cũng từng bế các sư và con như ."
Linh Khê sáu tử cuối cùng, đều nuôi dưỡng từ nhỏ, mỗi đều yêu thương như con trai.
Mà tử nhỏ nhất mắt , năm nay cũng mười tám.
Lúc Linh Khê đặt lên giường xuống, thuận tay nắm lấy cổ áo tử nhỏ.
"Chuyện hôm nay cho năm sư , nếu đánh gãy chân ngươi!"
Người tử nhỏ đang đắp chăn, lén lút trợn mắt, miệng vẫn lời: "Con , sư phụ."
Đệ tử nhỏ đắp chăn cho Linh Khê, hỏi vài câu cần gì .
Sau khi xác định Linh Khê cần, mới rời khỏi lều.
Người tử nhỏ là kẻ "bằng mặt bằng lòng", liền chui lều của các sư , kể cho họ chuyện hồn hải của Linh Khê thương.
Tiếp đó, sáu tử vô cùng ăn ý bắt đầu thức đêm trông chừng Linh Khê.
Cách phục vụ tận tình, chu đáo đến mức chỉ thiếu nước đưa tiễn .
"Sư phụ, con đút ngài ăn cơm!"
"Sư phụ, ngài cần xuống giường !"
"Sư phụ, bô con mang đến , con đỡ ngài!"
"Sư phụ, giấy vệ sinh con đưa tới , cần giúp ạ?"
Linh Khê đang xổm trong hố xí, nắm chặt giấy vệ sinh, sắc mặt xanh mét.
Hắn chỉ xổm hố xí thôi, cần giúp gì chứ?
Lau m.ô.n.g !
Linh Khê lúc một khao khát mãnh liệt - đuổi sáu thằng nhãi ranh khỏi sư môn!
Nằm giường nghỉ ngơi một tuần, cơ thể cuối cùng cũng hồi phục, việc đầu tiên Linh Khê là gọi sáu tử đến quỳ.
"Mấy ngày nay các ngươi xem như một ông già lụ khụ ? Sao? Thấy sắp c.h.ế.t , chuẩn tống chung cho ?"
Sáu tử đang quỳ đất, cụp mắt rũ mi, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Linh Khê tức điên: "Đều câm hết ? Nói chuyện!"
Sáu tử lén lút trao đổi bằng ánh mắt.
Đại tử: Sư phụ đến thời mãn kinh ?
Nhị tử: Hình như là , thật đáng mừng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-550-ta-lan-chi-dung-ly-hop-tinh-voi-con-trai.html.]
Tam tử: Sư phụ mãn kinh, là bệnh kiêu ngạo tái phát .
Tứ tử: Con cũng thấy là bệnh kiêu ngạo, lớn tuổi thế mà vẫn kiêu ngạo như .
Ngũ tử: Sư phụ lớn tuổi, trông cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, hồi con nhỏ ngài trông như , con thành niên mà ngài vẫn thế.
Lục tử: Sư... Các sư ! Sư phụ cầm roi , chạy mau!!!
Người tử nhỏ nhất của Linh Khê, là đầu tiên bò dậy chạy.
Mấy tử khác ngẩng đầu lên, thấy Linh Khê cầm chiếc roi, mặt họ tái vài phần.
Họ hành động nhanh hơn, bò lăn lao khỏi lều.
"Mấy đứa súc sinh! Đều cho !"
Linh Khê ở cửa lều, giận đến dậm chân.
Đại tử đầu : "Sư phụ, chúng con tìm quả dại cho ngài ăn, ăn quả dại để xả bớt hỏa khí!"
Linh Khê giận dữ: "Các ngươi cút về đây! Để đánh một trận thì sẽ hết bực!"
Các tử chạy càng nhanh hơn!
Những ngày , thầy trò cuối cùng cũng trở bình thường.
Sáu tử còn đối xử với Linh Khê như Lâm Đại Ngọc, sắp c.h.ế.t nữa.
Đối lập với bên náo nhiệt, Tần Xu chân núi, tình trạng cơ thể thật sự tệ.
Tần Xu hôn mê nửa tháng .
Tạ Lan Chi mấy ngày nay cũng trở nên lôi thôi, râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm tình dịu dàng ngày xưa, theo sự hôn mê của Tần Xu, ngưng kết băng giá, ngày càng lạnh lẽo đến bức .
Tạ Thần Nam cũng gầy ít, ở mép giường gỡ kim châm cho Tần Xu.
Vân Vũ
Cậu bé đàn ông bước phòng, đầy vẻ lạnh lùng xa cách, mím môi : "Ba ba, hôm nay là đợt trị liệu cuối cùng của Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm."
Tạ Lan Chi cúi mắt ba cây kim châm đầu ngón tay con trai.
Khuôn mặt tuấn tú gầy của căng chặt, trầm giọng hỏi: "Mẹ con hôm nay tỉnh ?"
Bàn tay Tạ Thần Nam nắm kim châm khẽ run lên: "Con , cơ thể hồi phục nhanh, nhưng vẫn tỉnh ."
Nói đến chuyện kỳ lạ.
Ngày đó khi Tần Xu cứu từ sông ngầm về, cô thương nặng, theo lý thuyết cần tĩnh dưỡng mấy tháng, còn cần chăm sóc trị liệu cẩn thận mới thể chuyển biến .
Tần Xu chỉ mất nửa tháng, phối hợp với trị liệu Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, khỏi bệnh.
Điều duy nhất khiến thất vọng, là cô vẫn tỉnh .
Cứ như , vĩnh viễn ngủ say.
Tạ Lan Chi đến mép giường, vung tay xách Tạ Thần Nam đang lên: "Biết , cút !"
Tạ Thần Nam: "..."
Cậu còn ba an ủi vài câu, đột nhiên như xách một con gà con lên, bỏ ?
Tạ Thần Nam đến bên cạnh Tạ Lan Chi, lắp bắp mở miệng: "Ba ba, tâm trạng con , buồn."
Tạ Lan Chi thậm chí thèm liếc mắt , giọng lạnh nhạt : "Ngày mai trai con, hai đứa em trai và em gái nữa sẽ đến, bọn nó đến con sẽ vui, sẽ buồn nữa."
Năm đứa trẻ đó chính là năm con quỷ nhỏ, ý tưởng đứa nào cũng chính chắn, đứa nào cũng cách gây chuyện.
Đến lúc đó, Tạ Thần Nam còn tâm trạng mà buồn.
Khuôn mặt nhỏ trai, tự phụ của Tạ Thần Nam nứt .
Cậu cố kìm nén nỗi buồn trong lòng, ấm ức : "Ba ba, ba an ủi con vài câu ?"
Tạ Lan Chi nâng mí mắt, đôi mắt đen láy chút gợn sóng liếc Tạ Thần Nam: "An ủi con cái gì?"
"Mẹ vẫn tỉnh , con buồn."
"Không ai an ủi ba, ba lấy gì mà an ủi con!"
Giọng Tạ Lan Chi quá ư là đúng lý hợp tình, còn mang theo vài phần ấu trĩ.
Biểu cảm Tạ Thần Nam cứng , cả đờ đẫn tại chỗ, nhất thời nên đáp thế nào.
Tạ Lan Chi cảm thấy con trai quá chướng mắt, phiền ở bên Tần Xu ngày cuối cùng, xách cổ áo của Tạ Thần Nam, ném ngoài.
"Không việc gì thì sửa sang dược liệu của con , con ăn món chính, cần thảo dược của con để duy trì chức năng cơ thể, chăm chỉ , đừng như một cô gái mà do dự quyết đoán!"