Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 496: Tạ Lan Chi, người khiến người ta vừa hận vừa yêu (thêm)

Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:47:35
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Xu liếc mắt một cái nhận . Chữ tường là do ông nội để .

Chỉ là nội dung đó...

— A Xu, thời cơ đến, chớ xông , nếu sẽ hối hận cả đời!

Tần Xu chằm chằm hai hàng chữ ngắn ngủi, hàng lông mày giãn nhíu chặt.

"Ông nội ý là gì? Thời cơ gì đến?"

Tạ Lan Chi sờ lên những nét chữ tường, giọng kỳ lạ: "Những nét chữ mới khắc lâu. Trên đó một hạt bụi nào cả."

Phải , ông nội của A Xu c·hết hơn mười mấy năm .

Cho dù là những nét chữ khắc khi ông c·hết, theo thời gian trôi , chữ cũng sẽ phủ một lớp bụi.

Hàng lông mày nhíu chặt của Tần Xu càng siết , nhanh, hai mắt cô bừng sáng.

"Ý của là, ông nội c·hết?!"

"..." Điều Tạ Lan Chi trả lời thế nào.

Anh bao giờ gặp ông nội Tần, càng từng thấy hài cốt của ông. Ông c·hết thật chỉ là g·iả c·hết, quyền lên tiếng.

Nụ Tần Xu rạng rỡ, hai mắt sáng lên. Cô vô cùng chắc chắn với suy đoán trong lòng.

Dù là ở bên ngoài, ở phần mộ tổ tiên đất.

Quan tài của ông nội đều trống , ông nhất định vẫn còn sống.

"Oành!"

Đột nhiên, mặt nước yên tĩnh phát một tiếng nổ lớn.

Những con sóng cao mấy mét, như một lực lượng vô hình nào đó thao túng, quét về phía Tần Xu và Tạ Lan Chi.

Tạ Lan Chi nhận thấy tình hình , ôm hình nhỏ nhắn của Tần Xu lòng, bảo vệ cô một cách kín kẽ.

Hai vệ sĩ cũng hành động nhanh. Họ Tạ Lan Chi, chặn phần lớn sóng nước ập tới.

Tần Xu sợ hãi đầu , về phía mặt nước đang cuộn trào dữ dội.

"Chuyện gì ? Sóng nước từ thế?"

Tạ Lan Chi thấy cô , lúc mới xem con sông ngầm đang thủy thế lớn.

Vân Vũ

"Có lẽ là do một vật chất nào đó nước tạo thành, hoặc là xoáy nước d.a.o động, dần dần tạo thành sóng."

Anh tính toán một chút thời gian , đề nghị: "A Xu, chúng tìm thêm những manh mối khác. Nếu tìm cũng nhanh chóng rời , nếu trai và những khác sẽ lo lắng."

Hơn 4 tiếng đồng hồ , bình dưỡng khí sớm cạn.

đó, Tần Hải Duệ lo lắng đến mức nào .

Tần Xu gật đầu: "Được. Khó khăn lắm mới xuống , em cần tìm kiếm cho kỹ. Không thể đến đây một chuyến công cốc."

Lại qua hơn một giờ nữa.

Tần Xu tìm thấy dấu vết sinh tồn của nhiều khác để ở đây.

cô vẫn tìm thấy lối , bất kỳ lối nào. Càng cần đến cái gọi là "cơ hội sống" để kéo dài sinh mệnh.

Tần Xu phát hiện mực nước sông ngầm bắt đầu dâng lên, cô thể chậm trễ hơn nữa.

"Chúng thôi, đến."

"Được."

________________________________________

Sau núi, bên bờ suối.

Người trong tộc Tần đều lo lắng đến mức mắt đỏ hoe.

Tần Hải Duệ thứ ba xuống nước, một nữa trồi lên mặt nước, vẻ mặt hoảng sợ méo mó.

Một vị tộc thúc bên bờ, giọng gấp gáp hỏi: "Hải Duệ! Tìm thấy A Xu ?!"

Tần Hải Duệ bơi lên bờ, bệt xuống tháo bình dưỡng khí lưng , giọng trầm như nước.

"Vẫn tìm thấy. Hết dưỡng khí , lấy một bình mới nữa !"

Vị tộc thúc lớn tuổi hơn thấy Tần Hải Duệ mặt trắng bệch, khuyên nhủ: "Thể lực của chịu ? sẽ phái thêm vài xuống tìm, nghỉ ngơi !"

" cần nghỉ ngơi!"

Tần Hải Duệ dậy, về phía căn nhà gỗ cách đó xa, chuẩn tự lấy bình dưỡng khí.

Sau lưng truyền đến giọng bất lực của tộc thúc: "Hải Duệ! Hết bình dưỡng khí . Thứ khá khan hiếm, chúng mua về dùng hết , nhưng phái nội thành mua !"

Sắc mặt Tần Hải Duệ khó coi đến cực điểm, cắn chặt khớp hàm hỏi: "Khi nào thì mua về?"

Tộc thúc giọng nặng nề: "Không rõ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-496-ta-lan-chi-nguoi-khien-nguoi-ta-vua-han-vua-yeu-them.html.]

"Về !"

"A Xu về !"

Đột nhiên, bên bờ truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của tộc nhân.

Tần Hải Duệ ngẩng đầu , thấy Tần Xu và Tạ Lan Chi đội vệ sĩ bảo vệ ở trung tâm.

"A Xu!" Tần Hải Duệ nhấc chân xông lên.

Tần Xu lên bờ, trai xông tới ôm chầm lấy.

Tần Hải Duệ nghẹn ngào, giọng run run: "Em xuống đó hơn năm tiếng đồng hồ, cứ thế biến mất thấy, s·ợ c·hết mất!"

Tần Xu nhận cơ thể trai đang run rẩy, cô vỗ vai , nhẹ nhàng an ủi.

"Em đây về . Dưới đó chút sự cố nhỏ, cả."

Tần Hải Duệ lọt tai bất cứ điều gì. Đôi mắt đỏ hoe hung hăng trừng Tạ Lan Chi.

"Cậu bảo vệ A Xu thế nào ! Nếu cô bất trắc, đền nổi !"

"..." Tạ Lan Chi giận cá c.h.é.m thớt, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Tần Xu kéo tay áo Tần Hải Duệ: "Anh hung gì. Là em tự ý bốc đồng. Anh gì thì với em. Đừng giận cá c.h.é.m thớt ."

Không , cô hiện tại thể chịu , bất kỳ ai lớn tiếng với Tạ Lan Chi.

Tất nhiên, trừ chính cô.

Tần Hải Duệ hung dữ Tần Xu: "Em còn che chở cho ! Trước đây chúng xuống nước chuyện gì, cố tình cùng em thì chuyện!"

Tần Xu tức giận: "Sao chuyện? Nếu Lan Chi là ngôi may mắn của em thì còn hợp lý hơn. Chúng em lẻn sông ngầm đất đấy."

Tần Hải Duệ kinh ngạc, giọng đầy bất ngờ: "Các em xuống đó ư? Có gặp nguy hiểm gì ?"

Lối sông ngầm nhỏ như , ngay cả một đứa trẻ cũng thể chui .

Hai trưởng thành, thể chui qua lối chật hẹp đó để sông ngầm .

Tần Xu gật đầu: "Đã . Chỉ là đáng tiếc, tìm manh mối hữu ích nào."

Tần Hải Duệ còn hỏi thêm, Tạ Lan Chi tiến lên: "Có gì về . Trước hết để A Xu quần áo ."

Họ mới khỏi nước, khí trong rừng ẩm ướt, dễ cảm lạnh khi dính gió.

Tần Hải Duệ Tần Xu đang run rẩy, vội vàng : "Hai đứa quần áo . Anh lấy chút đồ ăn cho hai đứa."

Nói xong, chạy trối c·hết.

Mười mấy phút .

Vài ghế dài trong nhà gỗ.

Tần Xu ăn kể về những phát hiện trong sông ngầm lòng đất.

Vẻ mặt Tần Hải Duệ nghiêm nghị, giọng kích động hỏi: "Ý em là, các em phát hiện chữ của ông nội lòng sông ngầm, chữ trông mới, ông nội vẫn còn sống ư?"

Tần Xu gật đầu: "Em chắc chắn đó là chữ của ông nội. Còn việc ông g·iả c·hết , chuyện hỏi Lục thúc công mới ."

Lục thúc công dường như đang che giấu điều gì đó về việc quan tài của ông nội trống rỗng.

Tần Hải Duệ bật dậy: "Chúng bây giờ về hỏi Lục thúc công. Cả việc ông nội thời cơ đến là chuyện gì nữa. Lục thúc công lẽ sẽ !"

Anh , hận thể lập tức dịch chuyển đến chân núi, thấy Lục thúc công ngay.

Tạ Lan Chi mở một lon nước ngọt, đưa cho Tần Xu, nhàn nhạt : "A Xu ở đó tiêu hao nhiều thể lực. Vừa mới ăn hai miếng, em bảo cô xuống núi, chịu nổi."

"..." Tần Hải Duệ em gái đang ăn, ánh mắt chột .

Tần Xu ăn hết phần điểm tâm trong tay, uống mấy ngụm nước ngọt.

dậy: "Em ăn xong . Xuống núi sớm giải đáp nghi hoặc, cũng là trút một gánh nặng trong lòng."

Tần Hải Duệ dùng khăn mặt vắt cổ lau tóc còn đang nhỏ nước, gượng gạo : "Em nghỉ ngơi thêm chút . Anh với tộc thúc một tiếng, tiện thể xem núi còn thiếu đồ gì , đến thì mang lên."

Nói xong, chạy trối c·hết.

Tần Xu nắm tay Tạ Lan Chi, khẽ lắc: "Anh đừng chấp nhặt với trai em. Ở bên ngoài trông thông minh lắm, nhưng hễ gặp nhà là mất lý trí. Anh chỉ là quá lo lắng cho em thôi."

Tạ Lan Chi nhướng mày, giọng lười biếng: "Anh trai em, thể chấp nhặt với ."

Tần Xu cong hai mắt: "Anh giận là ."

Thế nhưng, lúc xuống núi, cô mới Tạ Lan Chi bao nhiêu thù dai.

 

 

 

 

 

Loading...