Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 495: A Xu, trên tường này có chữ viết!

Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:47:34
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dưới lòng sông ngầm.

Tần Xu cuốn lòng sông, đầu từ từ nhô lên mặt nước. Lọt tầm mắt cô là một hang động tự nhiên điêu khắc tinh xảo.

Tần Xu chớp chớp mắt, bơi về phía bãi đá dung nham.

"Hộc hộc..."

Tần Xu bò lên bờ, thở phào một .

Đột nhiên, ánh mắt cô khựng , thể tin chằm chằm những dấu vết do con để cách đó xa.

— Đó là dấu vết của một đống lửa đốt.

Tần Xu bò dậy, chuẩn đến gần quan sát thì mặt nước một nữa động tĩnh.

"Tần Xu!!!"

Tạ Lan Chi đuổi đến nơi, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Tần Xu.

Khuôn mặt tuấn tú của như một hồ nước lạnh lẽo cuối thu, đen sầm đáng sợ. Giọng kinh ngạc giận dữ thể giấu sự tức giận và bực bội trong lòng.

Tần Xu bờ, khuôn mặt đầy vẻ chột , buồn bã Tạ Lan Chi đang lội đến.

"Sao cũng đến đây? Anh chứ? Đưa tay cho em!"

Tần Xu cúi xuống, đưa một bàn tay nhỏ về phía Tạ Lan Chi đang ở nước.

Tạ Lan Chi nhanh chóng bơi đến bờ, hai tay đầy sức mạnh chống lên đá dung nham, động tác gọn gàng bò lên.

Tần Xu thấy giận, ấp úng : "Cái đó, em thể giải thích..."

Không đợi cô hết lời, Tạ Lan Chi dùng sức ôm cô lòng.

"Em sắp sợ c·hết ! Em !"

Gương mặt Tần Xu dán n.g.ự.c đàn ông, thấy tiếng tim đập dồn dập.

Cô cảm nhận sự hoảng hốt và lo lắng của , sự áy náy mặt càng thêm đậm.

Tần Xu nhẹ giọng : "Em xin , lo lắng."

Hai tay Tạ Lan Chi siết chặt lấy eo Tần Xu, như thể đang ôm lấy một món bảo vật mất mà tìm .

"Em với , mà là với chính ! Có với các con của chúng !"

"Tại em luôn bốc đồng như ! Nếu thực sự xảy chuyện thì ?!"

Giọng chất vấn giận dữ của Tạ Lan Chi, từ từ trở nên bất lực.

Tần Xu đưa tay lên, ôm lấy vòng eo rắn chắc của , dịu dàng dỗ dành: "Em bốc đồng nhất thời, là em thấy giọng ông nội, cho nên mới xuống xem tình hình."

Tạ Lan Chi buông Tần Xu , cúi mắt cô: "Giọng ông nội? Sao thấy? Em chắc chắn ảo giác chứ?"

"Tuyệt đối ảo giác." Tần Xu chỉ đống lửa cháy bờ: "Anh xem kìa, đây là dấu vết đây. Đống lửa vẫn còn mới, nơi nhất định những khác tồn tại."

Tạ Lan Chi lạnh lùng liếc đống lửa, cảnh giác kéo Tần Xu lưng che chở, ánh mắt sắc bén quét khắp xung quanh.

Anh híp mắt , cất giọng thật to: "Có ở đây ?!"

"...Có ở đây ?"

"...Người ở đây ?"

"...Không?"

"...Không?"

Tiếng vọng siêu dài, vang vọng trong gian tự nhiên rộng lớn.

Tần Xu dọa sợ, cô ôm chặt lấy eo Tạ Lan Chi, giọng run run hỏi:

"Nơi lớn quá. Sẽ những sinh vật đáng sợ nào của thời viễn cổ tồn tại chứ?"

Lời thốt , trong tay Tần Xu nhét một khẩu súng.

Vẻ mặt Tạ Lan Chi nghiêm trọng, nghiêm túc : "Nơi nguy hiểm. Em cầm khẩu s.ú.n.g phòng . Anh lên xem."

Nếu là tình huống khác, kiến nghị lập tức rút khỏi nơi .

Những mối nguy hiểm mới là đáng sợ nhất.

, nơi liên quan đến sinh tử của Tần Xu.

"Không !" Tần Xu trả khẩu s.ú.n.g cho Tạ Lan Chi: "Hoặc là dẫn em cùng , hoặc là cầm khẩu s.ú.n.g !"

"A Xu, ngoan. Anh chỉ lên xem tình hình thôi, sẽ nhanh thôi."

"Em đồng ý! Anh !"

Trong lúc hai tranh chấp, hai cái đầu của vệ sĩ nhô lên khỏi mặt nước.

"Tiên sinh! Phu nhân!"

Giọng tràn ngập sự vui mừng của những sống sót thảm họa.

Tạ Lan Chi thấy giọng hai vệ sĩ, nhanh tay lẹ mắt che tai Tần Xu .

"...Tiên sinh... Phu nhân!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-495-a-xu-tren-tuong-nay-co-chu-viet.html.]

"...Tiên sinh... Phu nhân!"

"...Phu nhân!"

"...Người!"

Tiếng vọng đầy linh khí khiến kinh hãi, một nữa xuất hiện.

Đôi mắt Tần Xu khẽ chớp, ngẩng đầu Tạ Lan Chi đang vui.

"Có đến giúp đỡ . Chúng thể cùng khám phá, rốt cuộc nơi lớn đến mức nào."

Tạ Lan Chi miễn cưỡng gật đầu, bỏ tay đang che tai Tần Xu , đến bên bờ đưa tay cho hai vệ sĩ.

"Lên , chuyện nhỏ tiếng một chút."

Hai vệ sĩ mở miệng , chỉ gật đầu.

Một hàng bốn dẫm lên đá dung nham chân, theo những dấu vết khác để , về phía .

Họ một lúc lâu, thấy nhiều cầu đá và vòm đá tự nhiên hình thành do nước ngầm ăn mòn trong thời gian dài. Chúng tạo nên một cảnh quan độc đáo và chấn động.

Tần Xu đánh giá địa hình kỳ lạ, cảm nhận sự kỳ diệu và tráng lệ của thiên nhiên, như thể đang lạc một thế giới khác.

Tạ Lan Chi đột nhiên dừng : "A Xu, hết đường ."

Trước mặt họ, là một bức tường đá dung nham màu sắc u ám.

Tần Xu buông tay Tạ Lan Chi , đến bức tường, đưa tay vuốt ve những hoa văn thời gian ăn mòn đó.

Cô lẩm bẩm một : "Không , ở đây hết đường?"

Xung quanh vẫn còn một vài dấu chân lộn xộn, chứng tỏ nơi nhất định những khác tồn tại.

Tạ Lan Chi lập tức đến góc tường, nhặt một đoạn gỗ khô, kích thích một đống đá lộn xộn bằng bàn tay.

"Lộp bộp!"

Một đoạn xương trắng lạnh lẽo, rơi xuống đá, phát tiếng kêu thanh thúy.

"Ở đây xương !"

Tần Xu bước lên , cúi nhặt đoạn xương trắng gãy lên.

"Nhìn là một đứa trẻ 13-14 tuổi. Dựa dấu vết xương, chắc chắn c·hết hơn 200 năm ."

Cô đưa khúc xương đến mũi, nhẹ nhàng ngửi, bổ sung thêm một câu.

"Trên chất chống phân hủy đậm. Thời gian c·hết thể rút ngắn vài chục năm."

"A Xu!" Tạ Lan Chi giật khúc xương trắng tay Tần Xu : "Ai thứ độc , đừng thứ gì cũng ngửi!"

Tần Xu vẻ mặt nghiêm trang của đàn ông, rạng rỡ : "Sẽ độc . Em chỉ xác nhận một chút, c·hết để dấu vết sinh tồn ở đây ."

Thật , đó là thói quen của cô.

Học y thể chơi xương? Tiếp xúc lâu dài với xương mới thể học kiến thức chuyên nghiệp hơn.

Tạ Lan Chi vuốt ve khúc xương trong tay, đề nghị: "Chúng , đổi hướng khác tìm xem."

"Được." Tần Xu gật đầu đồng ý.

Một hàng bốn đường cũ, trở về điểm xuất phát, khám phá theo hướng ngược .

Họ gần một giờ, hết đường.

Tần Xu chút bực bội, cam lòng : "Chúng phía đối diện xem."

Nền đá phía đối diện rõ ràng lớn hơn bên một chút.

Vân Vũ

Tạ Lan Chi hàng lông mày nhíu chặt của Tần Xu, đành lòng từ chối cô.

"Được. em cùng . Không hành động một nữa."

Tần Xu giơ tay đảm bảo: "Kiên quyết bốc đồng nữa!"

Thế nhưng, hai giờ , Tần Xu một bức tường dung nham khác, sự thất vọng mặt thể che giấu.

chút bực bội : "Tại như ? Nơi căn bản đường !"

Tạ Lan Chi an ủi cô, nhưng mở lời thế nào.

Ánh mắt lơ đãng thấy một chỗ nào đó tường dung nham.

"A Xu, tường chữ !"

"Ở ?!"

"Ở đây !"

Tạ Lan Chi kéo Tần Xu tiến lên, chỉ vài hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ở góc tường.

 

 

 

 

 

Loading...