Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 486: A Xu chỉ còn vài năm thọ mệnh
Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:47:25
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Lan Chi hít một sâu, giọng chút cảm xúc: "Con một giấc mơ, mơ thấy con đây ở đội 963, khi thương đợi A Xu, con cưới là Tần Bảo Châu..."
Anh kể tất cả những gì xảy trong giấc mơ cho bà Tạ , giấu diếm bất cứ điều gì.
Chỉ duy nhất giấu chuyện bà Tạ kẻ bắt cóc ba ngày, nhục ba ngày, và đó trần truồng, tiều tụy ném ở cửa đại viện.
Bà Tạ xong, im lặng một lúc lâu, khuôn mặt chăm sóc , lộ vẻ sợ hãi rõ rệt.
Những chuyện xảy trong giấc mơ của con trai, khả năng sẽ thực sự xảy .
Năm đó, điện báo từ Tần gia gửi đến, đúng là bảo Tạ Lan Chi cưới Tần Bảo Châu.
Chỉ là đó, vì Tần gia đổi ý.
Nếu Tần Xu gả cho con trai bà, Tạ Lan Chi thể qua khỏi vết thương nặng đó, sống sót là một hy vọng xa vời.
Năm Tạ Lan Chi gặp chuyện, sức khỏe của ba Tạ cũng . Nếu Tần Xu tay, chỉ sợ ông sớm buông xuôi.
Chỉ là... bà Tạ nhíu mày Tạ Lan Chi: "Trong mơ, rời khỏi Kinh thành khi con và ba con qua đời ?"
Tầm mắt Tạ Lan Chi né tránh, giọng nhạt : "Vâng..."
Đó là sự rời bất đắc dĩ, cũng là vì giới quân, chính, thương ở Kinh thành dung bà.
"Chuyện thể nào!" Bà Tạ phản bác: "Mơ đều là ngược . Dù Tạ gia sụp đổ, cũng thể rời khỏi nhà của chúng ."
Tạ Lan Chi , bàn tay nắm lấy tay bà Tạ, run lên bần bật.
Nếu kiếp , gặp những hãm hại đó, chọn ở tòa nhà nhỏ của Tạ gia, thì phần đời còn của bà, mỗi phút mỗi giây đều sẽ chìm trong nỗi nhớ, tồn tại như một cái xác hồn.
Nghĩ đến khả năng , Tạ Lan Chi chỉ cay mắt, mà cả trái tim cũng ập đến một cơn đau nhói.
Bà Tạ nhận thấy sự bất thường của con trai, bà nén sự hoảng loạn trong lòng, trêu chọc.
"Lớn từng , vì ác mộng mà cũng đến tìm ."
"Mẹ thấy con càng sống càng trẻ con , hồi nhỏ còn đỏng đảnh như thế."
Tạ Lan Chi nhớ sự thất thố , khuôn mặt thanh tú, nho nhã lộ vẻ tự nhiên: "Con , đừng bậy."
Thật sự là, kiếp quá đau lòng.
Tạ Lan Chi khao khát tìm kiếm một chút cảm giác an , để trấn áp sự hoảng loạn và phẫn nộ trong lòng.
Bà Tạ vỗ vỗ tay Tạ Lan Chi: "Đừng nghĩ nhiều quá. Con và A Xu mới là duyên chính. Năm đó sư phụ của đại sư Linh Khê từng đích , cả đời con quý nhân cùng, là mệnh cách như diều gặp gió, . A Xu chính là quý nhân của con, duyên phận giữa hai đứa, thể dễ dàng khác cắt đứt."
Lời an ủi dịu dàng , Tạ Lan Chi lọt tai, thấm đáy lòng.
Kiếp , quả thực cưới Tần Xu.
đó, hai gặp một khía cạnh khác của Tần Xu.
Kiếp , Tần Xu càng chủ động đến bên , chỉ giúp nhiều, thậm chí còn đưa Tạ gia lên thành gia tộc đầu Hoa Hạ.
Tạ Lan Chi gật đầu với Tạ, giọng ôn hòa: "Trong mơ, A Xu cũng thuộc về bất cứ ai, cô định là của con."
Bà Tạ bật : "Con đúng là tự tin. A Xu là một phụ nữ hiểu rộng. Cô nguyện ý sống cùng con, thì con đối xử với cô ."
"Con hiểu mà." Tạ Lan Chi gật đầu.
Ngay cả khi tình cảm của Tần Xu đối với sâu đậm, Tạ Lan Chi cũng sẽ oán trách.
Tần Xu thể chủ động đến bên , là quá đủ .
Tham lam hơn nữa, chính là .
Phải kiếp , Dương Vân Xuyên ngay cả đầu ngón tay của Tần Xu cũng từng chạm .
"Các gì đấy?!"
Trên lầu, truyền đến tiếng hô đầy nội lực của ba Tạ.
Bà Tạ dọa giật , đầu lườm ba Tạ.
"Ông ồn ào gì thế! Không thấy và con trai đang tâm sự !"
Ba Tạ chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của hai con, hằn học : "Tâm sự thì tâm sự, nắm tay gì!"
Ba Tạ gần 70 tuổi, xuống lầu với tốc độ nhanh, lao đến ghế sofa, xách cổ áo Tạ Lan Chi, kéo dậy.
"Con vợ, tìm vợ con !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-486-a-xu-chi-con-vai-nam-tho-menh.html.]
Ba Tạ xuống bên cạnh bà Tạ, vuốt bàn tay mềm mại của vợ, hì hì : "Thằng nhóc lớn chừng , còn nũng với bà, thấy đứa trẻ nào dính như thế. Sau bà bớt nuông chiều nó ."
Bà Tạ lập tức nổi trận lôi đình, giơ tay véo tai ba Tạ.
"Ông già đắn, bậy gì thế!"
"Chi Chi dù lớn cũng là con trai , trong mắt nó vẫn chỉ là một đứa trẻ!"
"Ối! Đau! Phu nhân buông tay ..." Ba Tạ vội vàng gật đầu lia lịa, mắt mang ý cầu xin.
Bà Tạ hề dùng sức, nhưng để ý đến lời cầu xin của ba Tạ, ngẩng đầu con trai đang một bên với vẻ mặt cảm xúc.
"Chi Chi, con ăn cơm . Mẹ và ba con cần trao đổi một chút."
Tạ Lan Chi hiểu chuyện gật đầu: "Vâng, con chờ ba ở phòng ăn."
Anh rời , phía vang lên tiếng kêu thảm thiết của ba Tạ.
"Phu nhân! Bà bớt giận ! Vừa chỉ đùa thôi. Con trai đến cũng mừng, chỉ là trêu nó một chút..."
"Câm miệng! Nhận thức ông hơn nửa đời, tính tình ông còn hiểu !"
"Phu nhân thương xót, mau buông tay , tai sắp đứt ..."
Ngồi trong phòng ăn, Tạ Lan Chi tiếng cha "đánh yêu", đôi môi mỏng từ từ cong lên một nụ nhàn nhạt.
Vân Vũ
Thế nhưng, giây tiếp theo, nụ mặt biến mất.
Tạ Lan Chi chuẩn gọi cho Tần Xu, nhưng thấy giờ còn quá sớm, liền mở tin nhắn con trai gửi đến.
Đoạn ghi âm dài vài phút, Tạ Lan Chi cau mày.
Trong ghi âm là giọng chất vấn phẫn nộ của cả: "Biết cái gì? Biết năm đó em lừa ở từ đường? Biết mấy năm nay tộc nhân vẫn luôn tìm kiếm lối sông ngầm, đó mới là cơ hội sống sót thực sự của em?"
Ngay đó, là giọng bất lực của Tần Xu: "Năm đó em cũng chắc chắn lắm, lo lắng."
"Tạ Lan Chi chuyện ?"
"Biết chuyện gì?"
"Biết em chỉ còn vài năm thọ mệnh!"
"Không ..."
Tạ Lan Chi ngẩn ngơ, thất thần. Sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc, kinh hãi và phẫn nộ.
Bên tai vẫn luôn vang lên câu của Tần Hải Duệ: "Tần Xu chỉ còn vài năm thọ mệnh!"
Lý trí còn sót của Tạ Lan Chi, nổ tung thành mảnh nhỏ.
A Xu tại chỉ còn vài năm thọ mệnh?
Rốt cuộc xảy chuyện gì?
Đây là một trò đùa của con trai ?!
Tạ Lan Chi nắm chặt điện thoại, tự ngược đoạn ghi âm một nữa.
Lần , thấy một nội dung khác.
Tần Hải Duệ gầm lên: "Tần Xu! Em và Tạ Lan Chi là vợ chồng, sinh năm đứa con. Chuyện lớn như thế, em dám giấu !"
Tần Xu tự giễu : "Nói với thì ích gì, giờ là đầu tối cao của Hoa Hạ. Lịch trình mỗi ngày kín mít, gì thời gian để lo chuyện của em."
Bàn tay Tạ Lan Chi nắm điện thoại, gân xanh mu bàn tay nổi lên, vì dùng lực quá độ mà run rẩy nhẹ.
"Rầm!"
Tạ Lan Chi đột nhiên dậy, bộ đồ ăn bàn chạm , rơi xuống đất.
Anh giẫm lên những mảnh vỡ, lao ngoài cửa. Bóng dáng dồn dập, lảo đảo.
Phía truyền đến tiếng truy hỏi của bà Tạ: "Lan Chi! Con đấy?"