Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 470
Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:47:08
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Vân Xuyên day day ngón tay mới ôm Tần Xu, như thể đang thưởng thức điều gì. Khóe môi nhếch lên một nụ tà mị, chậm rãi : "A Xu, cô sẽ quên, chúng vợ chồng hơn bốn mươi năm, đúng ?"
Hơi thở Tần Xu khựng : "..."
Vậy , Dương Vân Xuyên cũng trọng sinh?!
Tần Xu đối mặt với vẻ mặt nửa nửa của Dương Vân Xuyên, nghiêm nghị : "Anh đang cái gì , hiểu."
Nụ mặt Dương Vân Xuyên kìm , ánh mắt bao dung Tần Xu. " , cô rõ. Tu trăm năm mới chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. ngờ cô nhẫn tâm đến thế, kiếp chọn gả cho Tạ Lan Chi, thậm chí còn nghịch thiên sửa mệnh, đẩy Tạ gia lên vị trí đỉnh cấp thế gia ở Hoa Hạ."
Ngón tay Tần Xu buông thõng bên khẽ co , cô trừng mắt Dương Vân Xuyên với ánh mắt hung dữ, trông vẻ đau khổ.
Vân Vũ
Dương Vân Xuyên vẻ ngoài khá , dáng vẻ đau khổ của tạo cho ảo giác thâm tình với Tần Xu.
Chỉ Tần Xu , tâm tư của cái tên khốn rốt cuộc xa và dơ bẩn đến mức nào!
Tần Xu : " nhảm với , rốt cuộc gì?"
Ánh mắt Dương Vân Xuyên chút vô tội, ai oán chằm chằm Tần Xu, ánh mắt hạ xuống bụng cô.
"Kiếp , rõ ràng cô sinh cho bốn đứa con, kiếp sinh cho Tạ Lan Chi năm đứa. A Xu, cô quá thiên vị ?"
Đồng tử trong mắt Tần Xu đột nhiên co , lóe lên một cảm xúc khó lường.
Chỉ một câu của Dương Vân Xuyên.
Đã trực tiếp bại lộ sự thật hề trọng sinh.
Cảm xúc trong lòng Tần Xu chấn động, nhưng ngay lập tức khôi phục bình tĩnh.
Đôi môi đỏ của cô khẽ cong, khuôn mặt kiều mị động lòng nở một nụ châm chọc. "Anh ảo tưởng ? Muốn sinh con cho ? Anh mơ !"
Kiếp , đừng tên khốn Dương Vân Xuyên , căn bản từng chạm cô, cho dù bọn họ thực sự gì đó, Tần Xu cũng sẽ bỏ cha lấy con!
Sắc mặt Dương Vân Xuyên cứng , nhưng nhanh khôi phục tự nhiên, ngữ khí sủng nịnh : "A Xu, đừng lời giận dỗi. Cô ly hôn với Tạ Lan Chi, về bên ."
Ánh mắt ôn nhu sủng nịnh Tần Xu, dường như đang thành kính tôn sùng cô như một vị thần.
Không ai thể sự dối trá và những ý nghĩ dơ bẩn thể đáy lòng .
Tần Xu từ trong mắt Dương Vân Xuyên thấu vài phần ghê tởm, khỏi lạnh : " thấy bệnh hề nhẹ, chỉ đầu óc vấn đề mà còn cực kỳ vô liêm sỉ!"
"Tạ Lan Chi cao hơn , trai hơn , tiền địa vị hơn , lấy mặt mà bảo ly hôn với ?!"
"Nói về bối phận, còn gọi một tiếng đường tỷ. Tiếc là Tần Bảo Châu đuổi khỏi gia phả Tần gia, nếu , hôm nay sẽ dùng gia pháp xử lý vì tội phạm thượng!"
Đôi mắt Dương Vân Xuyên tối sầm , giọng vẫn dịu dàng như cũ, mang theo vài phần dụ hoặc : "A Xu, cô đừng đánh trống lảng. Cô rõ đang gì, kiếp chúng ân ái hơn bốn mươi năm, còn sinh bốn đứa con. Hãy bên , bây giờ tuy tài sản và năng lực như kiếp , nhưng tuyệt đối thể cho cô đạt thứ quan trọng hơn nhiều so với việc vợ Tạ Lan Chi."
Tần Xu nheo mắt, đánh giá Dương Vân Xuyên từ xuống .
Cô luôn cảm thấy toát một sự tự tin nhất định thứ gì đó.
Tần Xu nhếch môi, châm chọc : "Anh đang chuyện ? Anh dựa mà nghĩ sẽ ở bên một kẻ hai bàn tay trắng như ?"
Dương Vân Xuyên ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo : "Chỉ dựa việc thể cô vĩnh viễn sống sót."
Thần sắc Tần Xu ngẩn một thoáng, ánh mắt sắc bén chằm chằm Dương Vân Xuyên.
"Vĩnh viễn sống sót? Ha hả... Thật là nực !"
Miệng thì , nhưng tim cô kìm đập nhanh hơn.
Lời của Dương Vân Xuyên là ý gì?
Hắn cái gì?
Dương Vân Xuyên tiến lên, rũ mắt đánh giá vẻ mặt bình tĩnh của Tần Xu: "A Xu, Tần Bảo Châu chết. Cô trọng sinh sớm hơn cô, nhưng quá nhiều chuyện nên gặp báo ứng. Cô trải nghiệm trọng sinh giống Tần Bảo Châu, cô cũng sẽ chết. Cô hẳn là chỉ còn bảy tám năm nữa thôi. Cuộc đời đẽ như , lẽ nào cô sống tiếp ?"
"A Xu, về , sẽ cô vĩnh viễn sống sót, cô cần lo lắng về sự phản phệ của sinh mệnh."
"Mang theo con của cô về bên , sẽ ba của chúng..."
"Bốp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-470.html.]
Không đợi Dương Vân Xuyên hết lời, Tần Xu giơ tay tát mạnh một cái mặt .
Tần Xu đàn ông hào hoa phong nhã mặt, vẻ mặt giận dữ méo mó, "Anh thật sự dám nghĩ! Còn ba của con , quả thực là sỉ nhục chúng nó!"
Mặt Dương Vân Xuyên tát lệch , lưỡi khẽ nhúc nhích ở má, đáy mắt lóe lên nụ cố chấp.
"A Xu, cô tát thật , thật thoải mái!"
Hắn lên một cách điên rồ, ánh mắt tham lam chằm chằm Tần Xu.
"Đánh là yêu, mắng là thương. Cô đánh , chứng tỏ cô còn yêu sâu đậm."
Tần Xu suýt chút nữa ghê tởm mà nôn , ánh mắt sắc bén Dương Vân Xuyên, nhíu mày hỏi: "Đầu óc hỏng ?"
Dương Vân Xuyên hành động cực nhanh, nắm lấy cổ tay Tần Xu: "A Xu, đầu hỏng , mà là yêu cô. Cô bất cứ chuyện gì với cũng , chỉ cần cô về bên . Không mang theo con cũng , chỉ cần một cô!"
Nói , dang hai tay định ôm Tần Xu.
"Xoẹt!"
Tay Dương Vân Xuyên còn chạm Tần Xu, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Hắn nhíu mày, chằm chằm vệt m.á.u trong lòng bàn tay: "A Xu, cô một nữa thương, nhưng sẽ trách cô."
Tần Xu, tay cầm kim bạc, Dương Vân Xuyên những lời điên khùng, nhịn lùi về hai bước.
"Đừng những lời dễ gây hiểu lầm, và từ đầu đến cuối đều bất cứ quan hệ nào!"
"Lần còn động tay động chân, sẽ cơ hội thở dốc!"
Tần Xu hiện tại đầu óc rối bời, moi móc thêm thông tin từ miệng Dương Vân Xuyên, vô cùng ghê tởm con , nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Dương Vân Xuyên cúi đầu, thè lưỡi đỏ tươi, l.i.ế.m vệt m.á.u trong lòng bàn tay.
Hắn một cách tà mị: "A Xu, bây giờ khôi phục năng lực nam tính. Nếu cô lo lắng thể thỏa mãn cô, bằng chúng bây giờ thử , cho đến khi cô hài lòng thì thôi. Sau đó chúng thảo luận thế nào để tránh kiếp nạn c·hết chóc của cô, ?"
Sau khi nếm mùi máu, đầu óc Dương Vân Xuyên càng thêm bất bình thường, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng đỏ.
Tần Xu khinh bỉ đến mức mắt lật lên trời, Dương Vân Xuyên như thể một kẻ tâm thần.
"Anh bệnh thì mau chữa , hiểu đang gì!"
Cô dường như mất hết kiên nhẫn, xoay rời khỏi ban công.
Đằng truyền đến giọng Dương Vân Xuyên: "Tần Xu, cô thật sự sống tiếp ?"
Tần Xu về phía cầu thang, bước chân hề dừng .
Dương Vân Xuyên sốt ruột: " cách để cô sống sót, còn cô trọng sinh là do bí thuật của Tần gia!"
Lúc , bóng lưng Tần Xu khựng gần như thể nhận .
bước chân của cô vẫn dừng .
Đứng ban công, Dương Vân Xuyên nghiến chặt hàm răng, vẻ mặt giận dữ, thể nhịn nữa : "Tần Xu, cho dù cô bận tâm đến sự sống c·hết của bản , chẳng lẽ lo Tạ Lan Chi cũng sẽ chết? Không chỉ , mà còn cả các con của cô, bao gồm cả Tạ gia to lớn, khi cô c.h.ế.t đều sẽ biến mất như kiếp !"
"Mẹ kiếp!"
Tần Xu nhịn mà chửi thề một tiếng.
Dương Vân Xuyên thật sự chứng minh một cách hảo câu —— sủa, cắn tàn nhẫn nhất!
Yên lặng biến mất mấy năm, trở về cắn , còn ghê tởm hơn cả kiếp !
Tần Xu thể chịu đựng thêm nữa mà , đôi mắt đen chứa đầy sát khí và vẻ hung tợn, chằm chằm Dương Vân Xuyên.
"Anh dám uy h·iếp ? Thật sự cho rằng dám g·iết ?!"