Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 459
Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:46:05
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Câm miệng! Anh đang bừa cái gì !”
Tần Xu hổ bực trừng mắt Tạ Lan Chi, sự trơ trẽn của cho kinh ngạc.
Tạ Lan Chi rút vẻ uy nghiêm cùng cảm giác áp bức, ánh mắt nghiêm túc chằm chằm Tần Xu.
“Anh sự thật, đời trừ cô , bất kỳ phụ nữ nào khác cũng chịu .”
Tần Xu mặt tái mét: “Anh, mau im miệng cho !”
Cái chuyện mà cũng thể ư?
Tạ Lan Chi hổ, nhưng cô thì cần sĩ diện!
Tạ Lan Chi chỉ mặt dày mà hành động còn dứt khoát, bế ngang Tần Xu lên.
“A Xu, cô về đúng lúc lắm, trang trí phòng ngủ , còn đặt một chiếc giường siêu lớn, để dẫn cô xem!”
Ánh mắt lạnh lùng của đàn ông liếc ba ngoài cửa, lớn tiếng lệnh: “Người ! Sắp xếp ba vị đến lầu chiêu đãi để nghỉ ngơi, lệnh của thì tùy ý .”
“Vâng, thưa Ngài—”
Đội trưởng đội cận vệ dẫn tiến lên, cúi hành lễ.
Tần Hải Duệ định chuyện, Tần Xu lắc đầu với .
Kyle với ánh mắt đầy suy tư đánh giá cha đỡ đầu, nhận họ sắp một đêm “lãng mạn” đấy.
Anh khoác vai Tần Hải Duệ, tươi : “Cậu yên tâm, cha đỡ đầu sẽ , chẳng câu “đầu giường cãi vã, cuối giường hòa” , họ sẽ sớm hòa thôi, mau dẫn cháu thăm phủ Tổng thống , nơi là cung điện tổng thống lớn nhất thế giới đấy!”
Tần Hải Duệ bực bội : “Cháu thấy Tạ Lan Chi gì , cho chúng tùy ý !”
Kyle bĩu môi, trừng mắt Khương Nhã Lâm đang tái nhợt: “Hắn là cô , chúng là của cha đỡ đầu, đặc quyền!”
Thế , nhanh chóng vả mặt.
Ba các cận vệ “tận tình” đưa đến lầu chiêu đãi, còn tăng thêm nhiều trông coi, cấm họ tiểu lầu.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ ở lầu chính.
Tạ Lan Chi ném Tần Xu xuống chiếc giường lớn xa hoa, cởi cúc áo sơ mi, vứt chiếc áo dính thở của khác xuống đất.
Anh khẽ đặt lên, ghì Tần Xu xuống chiếc chăn tơ lụa tự nhiên mềm mại, thoải mái.
“A Xu, cô thực sự nghi ngờ và Khương Nhã Lâm tư tình?”
Vân Vũ
Tạ Lan Chi dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt đuôi mắt Tần Xu, giọng trầm thấp hỏi.
Tần Xu cảm nhận sự nguy hiểm tỏa từ , cô cứng cổ lên án: “Hai ôm .”
Ánh mắt Tạ Lan Chi tối sầm: “Rõ ràng là cô thấy, hề ôm cô .”
Tần Xu đương nhiên thấy.
Hơn nữa còn thấy cuộc đối thoại của hai trong phòng.
Chỉ là cô thấy Khương Nhã Lâm dựa Tạ Lan Chi… thật khó chịu!
Tần Xu kiêu ngạo : “Thế thì , sạch sẽ.”
Hô hấp Tạ Lan Chi nghẹn , khuôn mặt vốn tự phụ, nhã nhặn trở nên trống rỗng trong chớp mắt, dường như tổn thương.
Ánh mắt hiện lên nỗi đau thương, giọng nhẹ: “A Xu, cô thể như .”
Tần Xu cảm nhận sự đau khổ của , trái tim cô theo bản năng mềm nhũn.
mà, nghĩ đến sự phúc hắc của Tạ Lan Chi, cô dùng móng tay bấm lòng bàn tay.
Không thể mềm lòng!
Người xảo quyệt và phúc hắc nhất, ai đang giả vờ .
Tần Xu đầu , dối lòng giận dỗi: “Giả vờ đáng thương với tác dụng .”
Tạ Lan Chi thấy cô hề lay động, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên lồng n.g.ự.c trần.
“Tim đang đập vì cô, và cũng sẽ đau khổ vì những lời cô .”
Khi , nhịp tim mạnh mẽ, lực của lồng n.g.ự.c truyền qua bàn tay đến Tần Xu.
Mỗi nhịp đập mạnh mẽ, lực , đập thẳng lòng .
Tần Xu định mềm lòng, thoáng thấy nụ gần như thể phát hiện nơi khóe môi đàn ông, bỗng nhiên : “Nếu ôm đàn ông khác, cho dù chủ động, thấy sẽ cảm giác gì?”
“…” Nụ nơi khóe môi Tạ Lan Chi giữ .
Ánh mắt cuồn cuộn sự nguy hiểm thâm trầm, lạnh lùng : “Anh sẽ g.i.ế.c đàn ông đó.”
“Hừ!” Tần Xu khẩy: “Vậy mà cho tức giận?”
Sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Lan Chi rút , giọng dịu dàng hỏi: “Vậy để dỗ cô, ?”
Tần Xu nhướng mày: “Dỗ thế nào?”
Tạ Lan Chi : “Anh bảo đảm sẽ giữ cách với những phụ nữ khác, sẽ để họ chạm dù chỉ một chút.”
Tần Xu sung sướng nheo mắt : “Còn nữa?”
Tạ Lan Chi: “Anh sẽ luôn ghi nhớ, là vợ , một khi phát hiện những phụ nữ khác ý , sẽ lập tức cho họ , “ nhỏ” của chỉ phản ứng với một cô…”
Tần Xu che môi : “Anh là gì mà mặt ngày càng dày thế!”
Tạ Lan Chi hôn lên lòng bàn tay cô, mờ ảo : “Mặt dày một chút, mà theo đuổi cô.”
Năm đó, rõ Tần Xu là lạnh lùng, vô tình, tất cả đều dựa một khuôn mặt dày mà sưởi ấm trái tim cô.
Tần Xu hờn dỗi : “Nói bậy bạ!”
Thấy cô còn giận nhiều, Tạ Lan Chi ôm cô lòng, nghiêng chiếc giường mềm mại.
“Xin , phá hỏng sự bất ngờ cô dành cho khi trở về hôm nay, chuẩn nhiều thứ, tiếc là phá hỏng.”
Tần Xu mơ màng ngẩng đầu: “Sự bất ngờ gì?”
Tạ Lan Chi : “Cô lén lút trở về, để tạo sự bất ngờ cho .”
Khóe môi Tần Xu giật giật, cô nên lời trong chốc lát: “…Ai là bất ngờ, rõ ràng là đến bắt gian!”
Tạ Lan Chi: “…”
Hai hàng lông mày rậm của nhíu , trầm giọng hỏi: “Là ai gì mặt cô?”
Tần Xu đương nhiên sẽ “cung” đứa con trai bảo bối, cô châm chọc: “Anh dám thì dám để ?”
Tạ Lan Chi ngại phiền phức mà giải thích: “Anh bất kỳ chuyện gì với cô, cho dù là ngoại tình về tinh thần, ngoại tình về thể xác, đều !”
Tần Xu hừ nhẹ: “Nếu mà dám , sẽ “hưu phu” đấy!”
Tạ Lan Chi gì, đôi mắt sâu thẳm chăm chú Tần Xu, lòng bàn tay khẽ vuốt đôi môi đỏ mím của cô.
“A Xu, từ lâu đây , cô mà dám nhắc đến ly hôn, sẽ khiến cô một .”
Ly hôn là ranh giới mà thể chạm tới.
Tạ Lan Chi xong, cho Tần Xu cơ hội mở miệng, cúi đầu hôn lên môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-459.html.]
Tấm chăn tơ lụa tinh xảo vén lên, che phủ đầu hai .
“Ưm ưm ưm—”
Tần Xu vỗ lồng n.g.ự.c săn chắc, cứng rắn của đàn ông.
Tiếng phản đối càng lúc càng nhỏ, nhanh trở nên uyển chuyển êm tai.
Tấm chăn tơ lụa tự nhiên, dường như là một mặt nước ánh sáng, lay động tạo vẻ thị giác tuyệt vời.
Ánh sáng của tơ lụa mát lạnh như nước, như hình với bóng, cũng biến ảo khôn lường.
Ngoài hành lang, hai cận vệ mặc đồng phục thẳng như những bức tượng.
Đội trưởng cận vệ từ xa tới, hạ giọng : “Đêm nay hai cần đổi ca, nếu và phu nhân , nhà bếp chuẩn bữa ăn đêm, hai thật lanh lẹ đấy.”
Hai vị cận vệ với vẻ mặt nghiêm túc : “Đã rõ thưa đội trưởng.”
Đội trưởng cận vệ chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, vuốt cằm suy tư, vị cầm quyền trẻ tuổi , dường như thật sự dành tình cảm sâu đậm cho phu nhân.
Từ xưa đến nay, những ở địa vị cao, bên thường nhiều tri kỷ.
Anh cho rằng phụ nữ xuất sắc như Khương Nhã Lâm, sẽ là tri kỷ đầu tiên bên cạnh Tạ Lan Chi.
Không chỉ nghĩ như , nhiều lớn tuổi ở phủ Tổng thống, thậm chí những cáo già trong nội các, cũng đều nghĩ như thế.
Thật tiếc, tất cả họ đều vả mặt.
Người cầm quyền trẻ tuổi nhất Tạ Lan Chi , vì vợ mà giữ như ngọc.
Trong phòng ngủ.
Một cánh tay tinh tế như ngọc, đặt chiếc chăn tơ lụa mềm mại, những ngón tay nắm kim hàng năm, cuộn .
Bàn tay , dường như chịu kích thích, nắm lấy bề mặt tơ lụa, nhưng đầu ngón tay thể giữ lực, để mặc tơ lụa chảy xuống qua kẽ tay.
Tần Xu uyển chuyển cầu xin: “Tạ Lan Chi… đói bụng.”
Một bàn tay với các đốt ngón tay mỹ, đặt lên lòng bàn tay Tần Xu, theo các kẽ ngón tay, đan mật thiết.
Tạ Lan Chi đưa tay Tần Xu đến môi hôn một cái.
“Đói nhiều ?”
Giọng khàn khàn, lay động lòng .
“Anh tự đút cho cô, ăn bao nhiêu thì mới đói?”
Tần Xu hai mắt đỏ hoe trừng mắt Tạ Lan Chi: “ thật sự đói, nghỉ ngơi mà trở về đây, suốt dọc đường đều ăn gì.”
Tạ Lan Chi dừng động tác, kéo ngăn kéo đầu giường , từ bên trong lấy một viên kẹo sô cô la.
Anh đưa viên kẹo đến miệng Tần Xu: “Ăn tạm viên kẹo , sẽ nhanh chóng cô no bụng.”
Tần Xu đang tức giận, cô trừng mắt đàn ông.
Cô hung hăng ăn hết viên kẹo, tiện thể cắn luôn cả bàn tay đang cầm kẹo của Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi nhịn hít một , vì đau, mà là vì một cảm giác kích thích thể gọi tên.
Anh đưa tay vén những sợi tóc dính mồ hôi má Tần Xu lên, giọng nhẹ nhàng, lãnh đạm.
“A Xu, cô ăn kẹo , nên cho nếm một chút ngọt ngào.”
Ánh mắt Tần Xu run rẩy Tạ Lan Chi: “…Anh đừng bậy!”
Làm bậy?
Tạ Lan Chi dùng hành động thực tế cho cô , vẫn còn những chuyện so với bậy, càng khiến kinh hồn bạt vía hơn.
*
Đêm khuya.
Đèn đường trong sân phủ Tổng thống, sáng như ban ngày, ba bước năm bước một binh lính gác, bất động như tượng.
Phòng khách lầu chính, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Tất cả đều nhanh tay nhanh chân lên, khi lên lầu quản hai mắt của , nên những thứ cần .”
“Đây là chè mà phu nhân thích uống nhất, bưng cho vững… Cô, chính là cô đó, động tay động chân…”
Một phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng, chỉ huy những hầu đang bưng đồ dùng giường, cùng với bữa ăn đêm.
Mười phút , trong phòng ngủ lầu truyền đến mệnh lệnh của —
Đưa đồ dùng để tắm rửa và bữa ăn đêm lên phòng.
Trong phòng ngủ.
Đám hầu nhanh chóng dọn dẹp căn phòng hỗn độn, và đặt bữa tối phong phú lên bàn.
Trong phòng còn sót một chút khí ái khiến tim đập nhanh hơn.
Đám hầu thẳng, bổn phận của , lặng lẽ một tiếng động rời khỏi phòng.
Một lúc lâu .
Trong phòng tắm, truyền đến tiếng động nhỏ.
Tạ Lan Chi chỉ mặc một chiếc quần xám rộng thùng thình, ôm Tần Xu bọc trong chiếc áo ngủ nam giới, bước với bước chân vững vàng.
Tần Xu đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt hổ như bôi phấn, đặc biệt xinh , động lòng .
“A Xu, ăn cơm nào—”
Tạ Lan Chi ôm cô đùi, bưng bát chè bàn lên.
Tần Xu kiêu ngạo vùi mặt hõm vai đàn ông, làu bàu : “Không ăn, no !”
Tạ Lan Chi một tay sờ bụng nhỏ của cô: “Thật sự no ?”
Tần Xu nhíu mày, giọng nhẫn nhịn: “Anh đừng ấn!”
Tạ Lan Chi vẻ mặt cô, lông mày giãn vẻ đắc ý: “Ít nhiều cũng ăn một chút, đút cho cô, ?”
Giọng mũi gợi cảm , truyền tai Tần Xu, khiến cô hận đến nghiến răng.
“Không cần đút!”
Tần Xu giật lấy bát chè, động tác dứt khoát uống cạn sạch.
“Keng!”
Chiếc bát sứ cao cấp đặt mạnh xuống bàn.
Tần Xu ấm ức kiêu ngạo lệnh: “ ngủ, bế về giường !”