Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 366: Tần Xu đã qua cái tuổi dùng kẹo dỗ!
Cập nhật lúc: 2025-09-15 12:09:22
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tú Phân thấy Linh Mộc Mỹ Hương , trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và chán ghét. Cô đồng tình liếc Tần Xu một cái, đến bên cạnh Linh Mộc Mỹ Hương: "Không bạn bè, chỉ là bạn học tiểu học thôi, cô tên Tần Xu, chúng nhiều năm gặp ."
Khuôn mặt thanh thuần của Linh Mộc Mỹ Hương lộ nụ đáng yêu, ánh mắt chằm chằm Tần Xu mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và địch ý.
"Ồ, là như ?"
Linh Mộc Mỹ Hương mặt vẫn ngọt ngào, giơ tay về phía Tần Xu. "Thì cô là bạn học của A Phân, đầu gặp mặt, tên Linh Mộc Mỹ Hương."
Tần Xu rũ mắt bàn tay nhỏ nhắn mặt, mặt lộ nụ đầy ý vị thâm trường. "Linh Mộc? Họ độc đáo, cô là Nhật kiều ?"
Cô ý định bắt tay, trong xương cốt toát sự kiêu ngạo bẩm sinh.
Ánh mắt Linh Mộc Mỹ Hương chùng xuống, thu tay như chuyện gì, giọng nũng nịu: " , ba là ông chủ tập đoàn Đông Lăng."
Môi đỏ Tần Xu khẽ cong lên, lạnh nhạt : "Đông Lăng? Chưa qua."
Linh Mộc Mỹ Hương nhíu đôi mày tinh xảo , nhận Tần Xu đang coi thường . Cô giả vờ vô tình hỏi: "Chúng đây gặp ?"
Tần Xu đón nhận ánh mắt dò xét của Linh Mộc Mỹ Hương, nhướng mày khẽ: " cần cô ?"
Một câu hỏi ngược phát huy sự kiêu ngạo trong xương cốt của cô một cách triệt để, dường như Linh Mộc Mỹ Hương đối với cô mà , chỉ là một nhân vật nhỏ bé đáng nhắc tới.
Không đến Linh Mộc Mỹ Hương tức giận thế nào, Tần Tú Phân xong thiếu chút nữa vỗ tay nhảy lên.
Tần Xu quá đỉnh! Mắng đúng những lời mà cô vẫn !
tập đoàn Đông Lăng vẫn thực lực, bén rễ ở Vân Quyến mấy chục năm, nhờ kỹ thuật chuyên môn về y học, Vân Quyến săn đón. Mặc dù thuốc của họ đắt hơn nhiều so với y học bản địa, nhưng thực sự thuốc đến bệnh , hiệu quả nhanh chóng.
Sự ngoan ngoãn trong mắt Linh Mộc Mỹ Hương biến mất, đó là sự tức giận, cô chằm chằm Tần Xu đang thưởng thức một khối dương chi ngọc.
Người phụ nữ thế? Tại địch ý và ác ý lớn như với cô . Hơn nữa khí thế cao cao tại thượng trong xương cốt của Tần Xu, dường như coi cô như mèo như chó.
"Xin hỏi, vị khách quý nào mua bảo bối trấn tiệm của chúng ?"
Đột nhiên, một giọng hòa nhã, ôn hòa vang lên.
Tần Xu vuốt ve khối dương chi ngọc trong tay, đầu ông chủ nhân viên cửa hàng dẫn đến.
Ông chủ trông còn trẻ, 27-28 tuổi, lớn lên cũng tệ, thiên về kiểu "tiểu thịt tươi" đời .
Tần Xu mím môi khẽ, ung dung : "Là , những khối ngọc thạch đó trúng, lấy tất cả, ông chủ thể giảm giá chút ?"
Mẫn Chí Hoa trong mắt kinh ngạc đánh giá Tần Xu. Cô gái chỉ dung mạo xuất chúng, mà khí chất còn độc đáo đến mức khiến sáng mắt.
Ánh trong mắt sâu thêm vài phần, giọng càng thêm ôn hòa: "Cô gái ánh mắt , chỉ là những khối ngọc thạch cô trúng, đều là những món quý nhất trong tiệm của , cô chắc lấy hết ?"
Giọng Tần Xu dịu dàng, nhưng khí phách: "Ông cứ báo giá ."
Mẫn Chí Hoa lập tức báo giá, rũ mắt chằm chằm khối dương chi ngọc trong tay cô: "Hay là chúng chuyện , khối dương chi ngọc trong tay cô, giá của nó là 28.800 tệ."
"Ối —"
Vì sự xuất hiện của ông chủ, những tiến lên xem náo nhiệt đều hít một .
Khối dương chi ngọc trong tay Tần Xu, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, thế mà giá 28.800 tệ! Có những bán cả nhà cũng mua nổi!
Tần Xu lông mày cũng nhíu một cái, đặt khối dương chi ngọc trở chỗ cũ. "Ồ, cần khối ."
Hành vi như lọt mắt , ai cũng cho rằng Tần Xu Mẫn Chí Hoa báo giá cho sợ.
Thật , khối dương chi ngọc mà Tần Xu đặt , cảm giác chạm vẫn khá , ôn nhuận, chất ngọc tinh tế như mỡ dê. Chỉ là nó hàng thượng hạng, một vạn tệ còn đáng, Mẫn Chí Hoa báo giá là thách.
Quan trọng nhất là, sương mù trắng của khối dương chi ngọc ít đến đáng thương, đối với Tần Xu mà tác dụng quá lớn.
"Khối ngọc !"
Linh Mộc Mỹ Hương ở một bên, dường như tìm cách để đả kích Tần Xu, vội vàng lên tiếng. Lời , Tần Xu giống như đang một kẻ ngốc, liếc Linh Mộc Mỹ Hương một cái.
Mẫn Chí Hoa, ông chủ tiệm ngọc, cũng nhíu mày, ánh mắt chằm chằm Linh Mộc Mỹ Hương, như đang một kẻ phung phí tiền bạc. Anh hỏi: "Khách hàng chắc chắn mua ? Tiệm ngọc thạch của chúng một quy tắc bất thành văn, mua là trả , đổi."
Linh Mộc Mỹ Hương thấy Mẫn Chí Hoa là một đàn ông tuấn tú như , ánh mắt ôn nhu , sắc mặt đỏ bừng. Cô cúi đầu, cố ý để lộ chiếc cổ thiên nga duyên dáng, nhẹ giọng .
"Ông chủ cứ yên tâm, mua thì sẽ trả, giống một nào đó giả vờ giả vịt, tiền còn đến đây giả giàu ."
Lời đầy ám chỉ , chỉ thiếu nước chỉ thẳng mũi Tần Xu mà — cô chính là một kẻ nghèo!
Những xem náo nhiệt đánh giá Tần Xu, ý mà ồn ào. "Cô gái, cô cô tiền còn đến đây giả giàu kìa."
Người sợ náo nhiệt đủ lớn, trong lời còn mang theo ý chờ mong.
Ánh mắt Tần Xu sắc bén Linh Mộc Mỹ Hương, giọng lạnh nhạt: "Giả giàu thì đến nỗi, dù tiền mang đến cũng đủ mua đồ vật ."
Linh Mộc Mỹ Hương đầy mặt xin , bộ dạng hoảng loạn thôi, giọng điệu gấp gáp và vô tội.
"Tần Xu, đang cô, cô thể hiểu ngành đồ cổ , nhiều ăn mặc bảnh bao, nhưng lưng thật sự tiền. Bọn họ chỉ đến phố đồ cổ nhặt của hời, cô xem tuổi còn nhỏ, trông giống nhiều tiền, nhưng tin cô cố ý."
Nghe những lời xem. Một mùi xanh nồng đậm!
Tần Xu nheo mắt , nhạt : "Cô và giờ quen , đừng xen chuyện của , còn cô, nếu mua ngọc thì mau trả tiền , đừng lỡ việc mua đồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-366-tan-xu-da-qua-cai-tuoi-dung-keo-do.html.]
Linh Mộc Mỹ Hương nắm chặt chiếc túi nhỏ trong tay, âm thầm cắn răng, Tần Xu một kẻ nghèo kiết xác mà mặt dày đến thế! Hôm nay cô đến đây chỉ để chọn một đôi khuyên tai, vì oai, mới nhất thời xúc động hét giá.
Tần Xu thong thả hỏi: "Sao? Cô định đổi ý ? Hay là tiền để mua?"
Bị đặt lên lửa nướng, Linh Mộc Mỹ Hương hít sâu một , lập tức từ trong túi lấy ba xấp tiền mặt. "Ông chủ, đây là ba vạn tệ!"
Tần Tú Phân thấy cô thật sự mua ngọc, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Tiểu thư Mỹ Hương, tiền là..."
"Cậu câm miệng!"
Linh Mộc Mỹ Hương sắc mặt chùng xuống, ánh mắt âm u đ.â.m thẳng Tần Tú Phân, ý vị cảnh cáo dày đặc.
Tần Tú Phân yếu ớt ngậm miệng , nghĩ đến hậu quả khi ông chủ tức giận, trong lòng dâng lên sự hả hê.
Vân Vũ
A! Câm miệng thì câm miệng! Đến lúc đó xem ai ăn roi, hành hạ một trận trò!
Mẫn Chí Hoa nhận tiền, việc hét giá cao chẳng qua là để thử Tần Xu. Dù cô tuổi còn quá nhỏ, trông đến tuổi thành niên, cũng giống khả năng mua ngọc thạch.
Mẫn Chí Hoa dù cũng là ăn, tiền đến cửa thì đương nhiên vui vẻ nhận. "Chúc mừng tiểu thư khối ngọc , , dẫn khách hàng thanh toán."
Nhân viên cửa hàng lập tức tiến lên, thần thái nịnh bợ : "Khách quý, ngài theo —"
Linh Mộc Mỹ Hương thần thái ngoan ngoãn nhưng cao ngạo: "Một cục đá thôi, đáng để đích , A Phân, theo tiểu ca thanh toán."
"Vâng, đại tiểu thư."
Tần Tú Phân nhận lấy ba xấp tiền, theo tiểu ca nhân viên cửa hàng. Cô giống như một hầu, thái độ thấp kém, càng tôn lên phận cao quý của Linh Mộc Mỹ Hương.
Mọi thấy tư thế , ánh mắt dò xét đánh giá Linh Mộc Mỹ Hương, trong lòng nghi ngờ đây là đại tiểu thư của nhà nào.
Tần Xu lạnh lùng cảnh , đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ, bây giờ chúng thể bắt đầu việc ăn của chúng ?"
Mẫn Chí Hoa bán một khối ngọc thạch với giá gấp đôi, tâm trạng . Nghe thấy Tần Xu còn mua ngọc, khỏi khuyên nhủ: "Cô gái, thấy cô còn thành niên, là về nhà , ngọc thạch của chúng đồ chơi cho trẻ con."
Mấy đàn ông mấy nổi bật ẩn trong đám đông, thấy lời , khóe môi khẽ run.
Cô chủ thành niên! Còn là của bốn đứa con!
Nghe Mẫn Chí Hoa , Tần Xu bực buồn , đôi mắt trừng mắt đàn ông: "Ông là trẻ con từ lúc nào? mua đồ, ông chỉ việc bán, dài dòng gì, tiền đến tận cửa mà còn cần, ông ngốc ?"
Mẫn Chí Hoa thấy Tần Xu xinh , duyên, nên định lừa cô, trong lòng cũng cảm thấy cô thể tiền. Nào ngờ, một tấm lòng coi là lòng lang sói!
Anh bật Tần Xu: "Được, cô mua , tổng cộng là 120 vạn."
Người vây xem thấy giá báo, trực tiếp nổ tung. "Trời ơi! Hơn một trăm hai mươi vạn, cướp tiền ?"
"Ông chủ Mẫn, cô mua gì ? Không mua tiệm của ông đấy chứ?"
"Cô gái, một câu, mau , đồ vật trong tiệm thứ cô thể chơi."
"Ông chủ Mẫn bao nhiêu tuổi , còn trêu chọc một cô gái nhỏ, đừng dọa đấy, trong túi ông kẹo ? Có cần mua cho vài cái ?"
Nghe những lời bàn tán trêu chọc xung quanh, mặt Tần Xu đen . Cô là trưởng thành! Đã qua cái tuổi dùng kẹo dỗ !
Linh Mộc Mỹ Hương thấy giá báo, ánh mắt lóe lên, ánh đầy vẻ tán đồng mà Tần Xu.
"Tần Xu, cô vẫn là mau , đừng ở đây mất mặt, nơi nơi mà một nghèo... gia thế như cô thể chơi."
Chữ "nghèo" của cô , rõ ràng là cố ý. Cố tình lớn để thấy, cố ý dừng và đổi cách .
Tần Xu ghê tởm chịu , lạnh lùng liếc Linh Mộc Mỹ Hương: " và cô quen lắm ?"
Thần sắc Linh Mộc Mỹ Hương khựng , tủi : "Cô và A Phân nhà là bạn bè, cũng là vì cho cô."
Tần Xu lạnh: " và A Phân của cô cũng ."
Trong mắt Linh Mộc Mỹ Hương lóe lên một tia sáng, càng thêm tủi và vô tội : " hai bạn học ?"
Biết Tần Xu và một hầu là bạn bè, ánh mắt cô lập tức đổi. Một đành lòng thấy cô mất mặt, khẽ khuyên: "Cô gái, bên ngoài còn những trò vui khác, nếu cô dẫn cô xem."
Một cô gái xinh như mà bắt nạt, thật khiến đành lòng.
Những khác cũng phụ họa: "Cách đây một thời gian quầy hàng vỉa hè nhặt của hời, bỏ 200 tệ mua hàng chính phẩm, tại chỗ lật hơn 100 , cô gái bằng đó thử vận may xem ."
Một phụ nữ trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh thời trang, cũng lên tiếng. "Cô nếu tin họ, dẫn cô qua đó xem thử."
Tần Xu ngờ những xem náo nhiệt, ngược sợ cô mất mặt bắt nạt, trong lòng chỉ thấy buồn .
Linh Mộc Mỹ Hương tức đến sắc mặt dữ tợn, trong mắt lóe lên sự ghen tị. Tại nhiều giúp phụ nữ ! Cô cắn chặt răng, giọng nũng nịu, cũng theo khuyên:
"Tần Xu, cô vẫn là mau , đừng ở đây để chê ."