Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:54:41
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Xu bao giờ lúc nào gấp gáp thấy Tạ Lan Chi như lúc , cô hận thể bay đến bên cạnh đàn ông.

Không thấy Tạ Lan Chi, cô thể yên tâm .

Đầu dây bên im lặng một chút: "A Xu, chúng gọi video nhé."

Một câu nhẹ nhàng của Tạ Lan Chi, trong nháy mắt trấn an trái tim xao động bất an của Tần Xu.

Cơ thể căng cứng của cô đều buông lỏng, dịu dàng : "Được thôi..."

Cuộc gọi kết thúc, video call nhanh gọi đến.

Đây là chức năng mới Hoa Hạ nghiên cứu phát minh năm ngoái, cuộc gọi video do chính phủ thúc đẩy, phổ biến trong mạng di động.

Màn hình di động rung vài cái, Tần Xu nhanh thấy Tạ Lan Chi đang ghế việc, đàn ông chỉ lộ nửa , khuôn mặt thanh tú nhã nhặn gầy , mắt một mảnh xanh xám, khóe môi cong lên nụ tự mãn.

Tần Xu mày nhíu chặt, đau lòng hỏi: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi ?"

Tạ Lan Chi sắc mặt tái nhợt, đưa tay nhéo nhéo sống mũi, giọng một tia mệt mỏi: "Liên tục họp ba ngày, tổng cộng nghỉ ngơi đến mười tiếng, em gọi điện thoại cho , đang ở phòng họp họp."

Anh đang giải thích, vì đó vẫn luôn điện thoại.

Tần Xu trong lòng nhẹ nhàng thở , nhỏ giọng oán giận: "Có bận đến mấy cũng thể tàn phá thể của như thế, nội các nhiều như , chỉ việc đến thế!"

Vân Vũ

Ánh mắt Tạ Lan Chi dịu dàng chằm chằm Tần Xu: "Bận rộn mấy ngày nữa thì sẽ thôi."

Màn hình di động rung rẩy, nhanh khôi phục như ban đầu.

Tần Xu phát giác, nhưng để tâm, đôi mắt chớp chằm chằm Tạ Lan Chi, đem bộ dáng nhếch mày nhạt, thâm tình cưng chiều, sâu sắc mắt, khắc sâu đáy lòng.

Cô cảm thấy Tạ Lan Chi thế nào cũng đủ, nỗi nhớ nhung cũng như thủy triều dâng trào.

Tần Xu , đàn ông trong video, đang ở một tòa nhà nhỏ nào đó ở nội thành Vân Quyến.

Căn phòng Tạ Lan Chi ở, bố trí tỉ mỉ, bàn việc rộng lớn, là A Mộc Đề, Tạ cha, cùng với Tạ phu nhân vững đỡ.

Họ trơ mắt Tạ Lan Chi mặc bộ quần áo trang nghiêm, hai tay ấn bàn, gân xanh nổi lên, tay ngừng run rẩy, điện thoại thể đặt một chồng sách để đỡ.

Tạ Lan Chi như chuyện gì, chân hai đầu gối đầy xương trắng, chảy m.á.u ngừng, chân là một vũng m.á.u nhỏ.

"Em Kinh thành tìm ." Màn hình di động truyền đến giọng nũng nịu của Tần Xu.

Cả run rẩy, chịu đựng cơn đau kịch liệt Tạ Lan Chi, hình loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ bàn.

Anh hô hấp dồn dập vài phần, nỗ lực chống đỡ cơ thể, cúi , giả vờ lấy đồ.

Tạ Lan Chi dám đối diện với đôi mắt của Tần Xu, khóe môi mỉm , giọng tự mãn dịu dàng: "Xem A Xu thật sự nhớ ."

Ngữ khí giả vờ nhẹ nhàng, mang theo vài phần trêu đùa.

Tần Xu chuyện, đôi mắt đen trắng rõ ràng, thẳng tắp chằm chằm Tạ Lan Chi.

nghiêm túc gật đầu: "Nhớ!"

Ánh mắt Tạ Lan Chi run rẩy, tim đập lỡ một nhịp, dáng vì miệng vết thương truyền đến cơn đau, tự chủ cuộn tròn, lưng áo mặc mồ hôi thấm ướt.

Anh rũ mắt liếc Tần Xu đang nũng tiếng động, thở dài một tiếng: "A Xu, em đến , cũng cách nào ở bên em, sinh mệnh của em chỉ còn năm ngày thôi đúng ?

Lúc thể xảy bất cứ sai lầm nào, chờ chuyện đều giải quyết, tự đến đón em ?"

Khóe môi Tần Xu ép xuống, vui : "Em chỉ đến gặp thôi, trong ngày về luôn, mất bao lâu."

Giọng điệu kéo dài nũng nịu, là sự trẻ con nũng rõ ràng.

Tạ Lan Chi chuyện, ánh mắt dịu dàng Tần Xu, nơi sâu thẳm trong mắt cất giấu vài phần quyến luyến rời.

Ở nơi mà màn hình di động đến, Tạ Lan Chi dùng sức ấn tay bàn, hiệu cho A Mộc Đề.

A Mộc Đề hung hăng xoa xoa, đôi mắt đầy tơ m.á.u chua xót, bước về phía , cố ý tăng thêm tiếng bước chân, giọng vội vã mà hô:

"Anh Lan! Ông Khương gọi qua họp! Đang đợi !"

Tạ Lan Chi mệt mỏi kiệt sức, nâng mí mắt, mắt về phía : "Được, ."

Anh dốc lực chống đỡ cơ thể, hô hấp dồn dập vì đau đớn, một lúc , rũ mắt về phía Tần Xu màn hình di động.

Tần Xu hơn ba mươi tuổi, vẫn như năm đó, một một , đến bộ đội 963 gả cho , khuôn mặt sinh động tươi tắn, xinh vô song, giống như thiếu nữ mười tám mười chín tuổi.

Trong lồng n.g.ự.c Tạ Lan Chi là cơn đau xé tâm, giọng bình tĩnh gợn sóng: "A Xu, em đừng đến, gần đây thật sự quá bận, cố gắng giải quyết xong chuyện, năm ngày đến tìm em ?"

Anh sắp chống đỡ nữa, nhanh chóng trấn an Tần Xu.

Ánh mắt Tần Xu khựng , chằm chằm một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương Tạ Lan Chi.

lộ vẻ gì hỏi: "Anh thật sự thể đến ?"

Lông mi dài của Tạ Lan Chi run rẩy, giọng dịu dàng đến cực hạn: "Tất nhiên , chỉ em nhớ , cũng gặp em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-357.html.]

Tần Xu mặt đỏ, hờn dỗi : "Mấy đứa trẻ còn ở đây, đừng lung tung."

Phần eo Tạ Lan Chi đau đến trượt xuống, vẫn kiên trì trấn an Tần Xu: "Được, nữa, họp đây, em ở Vân Quyến chờ ?"

Tần Xu , cũng , chằm chằm khuôn mặt Tạ Lan Chi càng thêm tái nhợt, còn mồ hôi lăn xuống trán.

Cô nghi ngờ hỏi: "Anh nóng lắm ? Sao nhiều mồ hôi thế?"

Tạ Lan Chi qua loa: "Kinh thành hôm nay nhiệt độ cao, điều hòa trong phòng nghỉ hỏng ."

"Ừm, chăm sóc bản , đừng quá mệt mỏi, chuyện đây em đều , em... Em cảm động, nhưng càng đau lòng cho , Lan, chờ đến Vân Quyến , em tự cho một chuyện."

Khi Tần Xu câu cuối cùng, chỉ mặt đỏ, mà ngay cả tai cũng đỏ đến ửng hồng, sự thẹn thùng của thiếu nữ hiện rõ.

Tạ Lan Chi sắp thể kiên trì nữa, cơ thể trượt xuống nhanh, nhưng vì câu cuối cùng của Tần Xu, tim chấn động mạnh, cảm xúc quá kích động, dẫn đến thở của rối loạn, khóe môi chảy một tia máu.

Tần Xu vì thẹn thùng cúi đầu, cũng thấy cảnh tượng đau lòng kinh hoàng .

Đợi Tần Xu ngẩng đầu khi, Tạ Lan Chi sửa sang bản , ánh mắt mong chờ Tần Xu, giọng khàn khàn hỏi: "A Xu, em với chuyện gì?"

Ánh mắt Tần Xu né tránh, ấp úng : "Chờ thấy ."

Cơ thể Tạ Lan Chi gần như gục xuống bàn, điện thoại "bang" một tiếng, mạnh mẽ đặt bàn.

Anh đau đến gần như ngất , trán toát từng lớp mồ hôi dày, giọng nhẹ, yếu ớt mà : "Ly nước... đổ , , đỡ một chút."

Anh cho rằng giọng lớn, nhưng trừ bản , ai thể thấy.

Tần Xu nhận hồi đáp, giọng chút sốt ruột: "Tạ Lan Chi, còn ở đó ?"

A Mộc Đề đem Tạ Lan Chi đang tê liệt ngã xuống đất bế lên, động tác nhẹ nhàng đặt lên bàn, nén tiếng nức nở trong cổ họng, bình tĩnh : "Chị dâu, ly nước đổ , chị chờ một chút nhé."

Tạ Lan Chi tựa ghế, cơ thể run rẩy kịch liệt, giống như cái đầu ngàn cân nặng thể nâng lên, tròng mắt hướng lên , đôi mắt ảm đạm chằm chằm A Mộc Đề, đôi môi dính m.á.u khẽ mở khép, tiếng động : "Kết thúc..."

Kết thúc cuộc gọi!

A Mộc Đề trong nháy mắt hiểu, cầm lấy chiếc điện thoại úp bàn, lộ một khuôn mặt tươi rạng rỡ.

"Chị dâu, Lan lập tức họp !"

Tần Xu đột nhiên kịp phòng ngừa, thấy khuôn mặt tươi vô tư của A Mộc Đề, trái tim đang treo lơ lửng buông xuống.

Cô bĩu môi: "Biết , theo sát , bận đến mấy cũng thể tàn phá thể của , chuẩn thuốc dưỡng sinh cho , đừng quên ăn đấy."

A Mộc Đề nhếch miệng : "Biết , yên tâm , năm ngày , đảm bảo chị sẽ thấy Lan nhảy tung tăng!"

Miệng nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đang đỡ cơ thể Tạ Lan Chi, run đến thành hình.

Năm ngày ,

Anh Lan còn ở đời nữa!

Tần Xu cong hai mắt, ngượng ngùng : "Em với Lan hai câu nữa, cho em xem ."

Thân hình A Mộc Đề cứng , phản ứng nhanh giương mắt, về hướng cửa, hô: "Anh Lan! Anh đừng vội, chị dâu chuyện với !"

Không đáp , A Mộc Đề lộ thần sắc bất đắc dĩ, rũ mắt đối với Tần Xu : "Chị dâu, Lan cùng thư ký , bên ông Khương thúc giục gấp lắm."

Tần Xu tin là thật: "Thôi , tối nay em gọi cho ."

A Mộc Đề thuận theo: "Được thôi, nhưng họp là đại hội, e rằng nửa đêm mới kết thúc."

Tần Xu : "Không , tối nay , thì ngày mai."

A Mộc Đề: "Được..."

Tần Xu: "Vậy em cúp máy nhé."

"Khoan !" A Mộc Đề Tạ Lan Chi đang gục bàn, ngay cả đầu cũng thể nâng lên, giả vờ thoải mái hỏi: "Chị dâu, chị với Lan một chuyện, chuyện gì thế? Có thể tiết lộ một chút cho ?"

Gương mặt Tần Xu mất vẻ ửng hồng, một nữa xuất hiện: "Không , đó là lời em riêng với ."

bày tỏ, là tình yêu đối với Tạ Lan Chi, thể cho khác .

Tạ Lan Chi đang gục bàn, ngón tay dính m.á.u cuộn , đôi môi màu m.á.u chói mắt từ từ nhếch lên.

Anh , Tần Xu gì.

Cho dù cơ hội chính tai , Tần Xu trong lòng , đủ để nhắm mắt xuôi tay.

Tạ Lan Chi mặc kệ cơ thể yếu ớt thể chịu nổi, lao vực sâu thống khổ vô tận, cam tâm tình nguyện chìm đắm, để linh hồn của tách rời khỏi thể.

 

 

 

 

Loading...