Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 345: Tạ thiếu quá đói, mắt đã đỏ rồi!

Cập nhật lúc: 2025-09-14 15:55:39
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bạch bạch bạch!"

Tần Xu Y Đằng Tuệ Tử trợn mắt dối, nhịn vỗ tay cho cô . "Hay lắm, một cái miệng khéo léo! Cô cho rằng thực sự cách nào với cô ?!"

Cô kéo ống tay áo Tạ Lan Chi, giận dỗi : "Anh lên !"

Tạ Lan Chi nắm bàn tay nhỏ của Tần Xu, ánh mắt lạnh lẽo liếc Y Đằng Tuệ Tử đang đầy vẻ đắc ý.

"Chúng thu thập bằng chứng cô buôn bán thuốc cấm ở Hương Giang, cả bằng chứng cô mưu đồ thao túng quan chức và gây rối loạn ở Vân Quyến. Sẽ hại tố cáo các ."

Hắn chỉ chiếc kim tiêm đặt bàn: "Còn chiếc kim tiêm chứa độc dược, chính là bằng chứng cô mưu sát con trai !"

"Sáu đại gia tộc ở Kinh Thành, cô đắc tội với một nửa: Tạ gia, Thích gia, Khương gia. Bằng chứng trong tay chúng đủ để cô và gia tộc Ito trả giá bằng m.á.u thịt!"

Toàn Y Đằng Tuệ Tử run rẩy, trái tim cũng treo ngược lên cổ họng. "Không thể nào! Đây là vu khống! Các đều là một bọn!"

Tần Xu thấy cô đến lúc vẫn liều c.h.ế.t nhận, lạnh. "A Mộc Đề, đưa danh sách cho 'con hoang' xem ."

A Mộc Đề ôm súng, dựa tường, móc danh sách dính máu. Hắn trải danh sách , đưa đến mặt Y Đằng Tuệ Tử: "Trợn to mắt chó của cô mà cho rõ! Đây đều là đặc vụ của các ẩn náu ở Hoa Hạ!"

"Người của chúng bắt đầu hành động. Chắc chắn sẽ ít ở đây vì sống mà tự thú. Đến lúc đó, mỗi lời khai đều là bùa đòi mạng của cô và gia tộc Ito!"

Y Đằng Tuệ Tử trợn tròn mắt, chằm chằm danh sách , cuồng loạn gầm lên: "Trả cho ! Trả danh sách cho !" " g.i.ế.c c.h.ế.t các , những kẻ Hoa Hạ xảo quyệt!"

"Bốp!"

A Mộc Đề Y Đằng Tuệ Tử như một kẻ điên, giơ tay tát cô một cái. "Câm cái mồm thối !"

Mặt Y Đằng Tuệ Tử tát lệch , chật vật cúi đầu. A Mộc Đề thu danh sách , chế giễu: "Bảo chúng xảo quyệt ư, xem các gian trá độc ác đến mức nào! Năm đó đánh cho các sợ ? Một nơi nhỏ bé hẹp hòi! Lòng lang sói nhỏ!"

Y Đằng Tuệ Tử khanh khách một cách thần kinh: "Đại Nhật Đế quốc vĩnh viễn lưu truyền! Các , những kẻ Hoa Hạ, từ thời cổ đại là nô lệ của chúng , bây giờ chúng chẳng qua chỉ đang bình định thôi!"

"Bốp!"

"Mẹ kiếp, nhảm!"

A Mộc Đề Y Đằng Tuệ Tử loạn, nhịn tát cô một cái.

Tần Xu dựa giường bệnh, giọng thanh lãnh mà du dương, nhanh chậm vang lên: "Hoa Hạ là nô lệ của các ? thấy đầu cô lừa đá , hoặc là kẹp ở cửa ."

"Từ xưa đến nay, mảnh đất quần đảo của các cằn cỗi, dân lạc hậu, một đám thất học, còn bằng lũ Cao Ly ."

"Hơn nữa, các tâm địa hẹp hòi, tính cách âm u, đáng khinh bỉ. Đi Trung Nguyên thì đánh chết, hoặc là trở thành nô lệ. Mảnh đất nhỏ bé, khô cằn, bất kỳ giá trị khai thác nào. Nếu dù chỉ một chút giá trị, tổ tiên của chúng diệt sạch giống loài các !"

Ngụ ý: "Các đều là rác rưởi, đáng để chúng tốn sức tay."

Y Đằng Tuệ Tử bao giờ qua cách như , điên cuồng gầm lên: "Không ! Chúng là chủng tộc cao quý hiếm ! Là thứ mà lũ dã man như các vĩnh viễn thể mong !"

Tần Xu chế nhạo : "Cao quý? Chỉ hơn một nghìn năm lịch sử, các cao quý ở ? Phải Hoa Hạ lịch sử năm nghìn năm!"

"Từ thời Bàn Cổ khai thiên đến Tam Hoàng Ngũ Đế, đến tận bây giờ, Hoa Hạ do tổ tiên chúng sáng lập trở thành một trong những quốc gia văn minh cổ đại của thế giới, là thứ mà lũ lang sói dã tâm như các thể nào sánh bằng!"

Y Đằng Tuệ Tử tẩy não từ nhỏ, há miệng hô: "Đều là hư cấu! Là lịch sử do các bịa đặt để lừa gạt ngoài!"

Tần Xu lạnh lùng liếc Y Đằng Tuệ Tử, phát hiện hề sự lão luyện và tàn nhẫn như kiếp . Non nớt thật sự, chỉ cần "một kích liền tạc"! Cô lười cãi với đối phương, yếu ớt : " mệt , mau nhốt cô , chờ nghỉ ngơi đủ sẽ tính sổ với cô !"

Tạ Lan Chi phất tay: "Đưa , 24 giờ canh chừng, cẩn thận!"

A Mộc Đề như xách một con mèo, một con chó, kéo Y Đằng Tuệ Tử khỏi phòng bệnh.

Tạ Lan Chi đỡ Tần Xu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của cô, giọng dịu dàng đầy xót xa. "Ngủ một giấc , ở bên em, sẽ bất kỳ ai đến quấy rầy em."

Tần Xu trong lòng bàn tay ấm áp của , nhẹ nhàng cọ một chút: "Không cần, em xem các con. Đưa chúng đây cho em xem."

Sự dịu dàng mặt Tạ Lan Chi cứng . Nghĩ đến việc sinh thêm hai thằng nhóc, thể vui lên . Đôi môi mím chặt, giọng nhàn nhạt : "Lại sinh thêm hai thằng con trai."

Tần Xu nhướng mày: "Sao ? Anh thích ?"

"Không !" Tạ Lan Chi cực nhanh: "Anh thích, chỉ là cảm thấy đáng yêu bằng con gái."

Giọng Tần Xu hài hước : "Sinh nam sinh nữ là do gen của nhà trai quyết định. Nhiễm sắc thể quan hệ trực tiếp đến việc quyết định giới tính."

Tạ Lan Chi dịch chăn cho cô, giọng trở vẻ thong dong quen thuộc: "Chờ bốn thằng nhóc trưởng thành, bảo chúng nó sinh cháu gái cho chúng . Bốn đứa thế nào cũng một đứa thỏa mãn chúng ."

Tần Xu chớp chớp đôi mắt : "Cái đó đợi lâu lắm, đến 20 năm nữa."

"Không , chúng nhiều thời gian." Tạ Lan Chi nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Anh bế các con ."

Tần Xu nhanh thấy Tam Bảo và Tứ Bảo. Giữa hai đứa bé, toát khí chất kiêu ngạo và thản nhiên khác gì cô. Chỉ là, chúng giống Tạ Đông Dương và Tạ Thần Thần, thể dựa dấu vết để phân biệt. Đôi mắt, lông mày, mũi, miệng, ngay cả vóc dáng của Tam Bảo và Tứ Bảo cũng giống như đúc.

Tần Xu trợn tròn mắt: "Ai là , ai là em ?"

Vân Vũ

Bà Tạ chỉ đứa bé sợi chỉ đỏ buộc ở cổ chân: "Đây là lão tam, bên là lão tứ."

Tần Xu lật chiếc chăn nhỏ của đứa bé lên: "Trên chúng gì đặc biệt để dễ nhận ?"

Bà Tạ thấy con dâu "thô bạo" đối xử với hai đứa cháu, vội : "Tam Bảo lưng một vết bớt hình trái tim màu đỏ. Nè, ở đây ."

Tần Xu vết bớt hình trái tim nhỏ bằng ngón tay út ở lưng con trai, hai mắt sáng lên. "Vết bớt thật , hình dạng hảo, ngay cả màu sắc cũng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-345-ta-thieu-qua-doi-mat-da-do-roi.html.]

Bà Tạ : "Khi và cô A Hoa thấy, cũng kinh ngạc."

Tần Xu vuốt ve vết bớt hình trái tim: "Vậy cũng , Tam Bảo và Tứ Bảo thể dễ dàng phân biệt một chút."

Bà Tạ: "Mẹ thấy nó tồn tại chỉ để phân biệt hai đứa bé ..."

Trong lúc hai con chuyện, Tạ Lan Chi lén liếc vết bớt hình trái tim của đứa con thứ ba, khinh bỉ bĩu môi.

— Nếu là con gái, vết bớt như , nhất định sẽ là mỹ nhân giống Tần Xu.

"Oa nga..."

Tam Bảo bỗng nhiên phát một tiếng động nhỏ về phía Tạ Lan Chi.

Cuộc đối thoại giữa Tần Xu và bà Tạ dừng , theo ánh mắt của đứa bé, thấy khuôn mặt đầy dịu dàng của Tạ Lan Chi.

Tạ thiếu trong lòng chửi thầm đứa con ngừng, nhưng hành động vô cùng yêu quý, thuần thục bế đứa trẻ lên.

Tần Xu hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên hỏi: "Các con tên ?"

Bà Tạ giành lời: "Tam Bảo gọi là Tạ Nghiên Tây, Tứ Bảo gọi là Tạ Mặc Bắc, ngụ ý phúc trạch lâu dài, thái sơn bắc đẩu."

Trong căn phòng bệnh lớn như , khí trở nên yên lặng một cách quỷ dị.

Bà Tạ nuốt nước bọt hai , đầy vẻ chột , giọng yếu ớt: "Đây là tên do ông nội của các con đặt. Đông Dương và Thần Thần là do ông ngoại đặt, lão Tạ tranh phần, vắt óc nghĩ hai cái tên ." Bà thấy Tần Xu và Tạ Lan Chi gì, cắn chặt răng tiếp: "Nếu các con thích, hoặc tên khác, thì cứ đổi , chúng để ý đến đang dỗi trong nhà !"

Tần Xu và Tạ Lan Chi , gì, ánh mắt mong đợi chằm chằm bà Tạ. Bà Tạ hai càng thêm chột : "Các con đừng gì chứ."

"Con thấy mà." Tần Xu .

"Em thấy cũng khá ." Tạ Lan Chi .

Hai hẹn mà cùng , một gọi là Tam Bảo Tạ Nghiên Tây, một gọi là Tứ Bảo Tạ Mặc Bắc.

Bà Tạ vỗ ngực: "Làm sợ hết hồn, cứ tưởng các con vui."

Tần Xu dịu dàng , ôn nhu an ủi: "Tên chỉ là một danh xưng. Được trưởng bối ban cho một cái tên mang ý nghĩa là phúc khí của chúng."

Hơn nữa, là do Tạ thống soái - đầu Hoa Hạ - đích đặt tên, định rằng hai em vận mệnh phi phàm.

Nụ mặt bà Tạ càng rõ ràng hơn, thấy hai đứa bé mắt nhắm , bà dặn cô A Hoa bế chúng phòng riêng để nghỉ ngơi.

Tần Xu giường, bao lâu ngủ .

Bà Tạ chỉ tay ngoài cửa với con trai, hai một một rời khỏi phòng.

"Con trai, A Xu sinh con , các con tính nuôi chúng bên cạnh, để mang về Kinh Thành giúp các con chăm sóc?"

Tạ Lan Chi trầm ngâm: "Mẹ vất vả một chút, mang các con về Kinh Thành, tìm chăm sóc chúng."

Bà Tạ lo lắng hỏi: "A Xu nỡ ?"

Tạ Lan Chi: "Chúng con thảo luận chuyện từ . A Xu đồng ý. Vân Quyến vẫn yên bình, các con ở đây theo chúng con sẽ nguy hiểm."

Bà Tạ gật đầu: "Dù các con cũng là của A Xu, sợ con bé sẽ nhớ chúng. Các con bàn bạc thêm , cũng ở đây lâu , cũng nên về Kinh Thành."

"Vâng."

________________________________________

Sáng hôm .

Tần Xu mở mắt, thấy Tạ Lan Chi đang chiếc ghế cạnh giường, cúi đầu xem tài liệu. Tần Xu giơ tay xoa xoa giữa trán, giọng khàn khàn hỏi: "Y Đằng Tuệ Tử chạy ?"

Trong giấc ngủ , cô mơ thấy Quách Tuệ Phương, Y Đằng Tuệ Tử, những chuyện rối ren trải qua ở kiếp . Tần Xu dậy từ giường, nhưng nhận bất kỳ phản hồi nào. Cô ngẩng mí mắt lên Tạ Lan Chi, phát hiện vẫn giữ nguyên một tư thế.

Tóc trán Tạ Lan Chi hỗn loạn, thiếu vài phần sắc bén. Đôi mắt nhắm nghiền, giữa trán nhăn , trông vẻ ngủ ngon giấc.

Tần Xu đánh giá vẻ mặt lười nhác, mệt mỏi của đàn ông, nhịn cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán .

Tay cô động, một bàn tay nắm chặt.

Tần Xu: "Ôi... Anh em đau đấy!"

Nghe thấy giọng quen thuộc, Tạ Lan Chi lập tức buông tay, dậy xem xét cổ tay Tần Xu. "Đã đỏ , cần bôi thuốc ?" "Xin , ngủ mơ, quên mất đang ở phòng bệnh."

Tần Xu giọng mệt mỏi, khàn khàn của , Tạ Lan Chi cả đêm nghỉ ngơi. Cô nâng hai tay vòng cổ Tạ Lan Chi, đặt một nụ hôn thật kêu lên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ xin và đau lòng của .

Bị hôn một cái, Tạ Lan Chi như một con sói quá đói, mắt đỏ . Hắn nuốt khan, nhéo cằm Tần Xu, bắt lấy đôi môi tươi tắn, triển khai một cuộc tấn công kiêng nể gì...

Loading...