Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 99: Xảy ra chuyện rồi?
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:39:28
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Hiểu Tĩnh chỉ cảm thấy như một bàn tay to đang vả đen đét mặt .
Mặt cô đau quá!
Khương Nghiên vẫn buông tha Dương Hiểu Tĩnh, cố ý hỏi: "Lúc nãy ai nhỉ, là cháu gái ruột Viện trưởng, cho ai qua thì đó qua, cho ai qua thì đó đừng hòng qua?"
Lời thốt , Dương Hiểu Tĩnh chỉ hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống, thật sự quá mất mặt.
Có còn hùa theo Khương Nghiên: "Là Dương Hiểu Tĩnh đấy, nhưng giờ xem cái mác cháu gái ruột Viện trưởng của cô dùng !"
"Đồ giả mạo thì dùng thế nào ? Cũng cô lấy mặt mũi, một kẻ giả mạo mà mẩy ghê thế?"
"Đầu óc bệnh chứ , cứ tưởng là thật, nhưng hóa là đồ giả!"
"Đồ giả!"
"May mà tin, sán nịnh bợ cô !"
"..."
Dương Hiểu Tĩnh khoa trương kéo ít thù hận, nhiều đều ưa thói hợm hĩnh của cô , giờ túm cơ hội liền dậu đổ bìm leo.
Nghe bốn phía trào phúng, Dương Hiểu Tĩnh hổ đến mức chỉ độn thổ.
"Tao đồ giả, tao đồ giả, tao !" Dương Hiểu Tĩnh sức biện minh, đó cố sức chen ngoài.
Cô chạy trốn.
vây quanh quá đông, cô chen .
"Các tránh , tìm !" Dương Hiểu Tĩnh lóc gào lên.
"Ái chà, còn tìm cơ đấy, đó là cô ? Có !" Có chế giễu Dương Hiểu Tĩnh.
Tại ai tin cô , đó thật sự là cô mà!
Dương Hiểu Tĩnh sụp đổ, òa nức nở.
Sau đó cô thụp xuống đất, lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi tèm lem mặt.
Thấy cô như , tiếng chế giễu trong đám đông dần tắt ngấm. Mọi đều sợ cô lát nữa từ chuyển sang lăn đất ăn vạ!
Họ kẻ đầu óc vấn đề ăn vạ !
Hiện tại kết quả thi cũng xem xong, lục tục rời , chỉ để Dương Hiểu Tĩnh đất.
Khương Nghiên , đợi xung quanh vắng , cô mới đến mặt Dương Hiểu Tĩnh: " Viện trưởng là cô!"
Nghe , Dương Hiểu Tĩnh bật dậy: "Khương Nghiên, mày giở trò gì nên bệnh viện mới cho tao qua ? Chặn đường sống của chẳng khác nào g.i.ế.c cha , Khương Nghiên, mày thể ác độc như thế!"
Nể mặt Viện trưởng Vạn, Khương Nghiên vốn định nhắc nhở Dương Hiểu Tĩnh vài câu, nhưng giờ cô đổi ý .
Não tàn giai đoạn cuối, hết t.h.u.ố.c chữa!
Khương Nghiên lờ tịt Dương Hiểu Tĩnh, thẳng trong bệnh viện. Cô còn đến phòng nhân sự thủ tục nhận chứng chỉ hành nghề.
Sau khi thi đỗ, bệnh viện sẽ cấp giấy chứng nhận tư cách hành nghề, cái giấy mới đường đường chính chính khám chữa bệnh.
Khương Nghiên chậm, phòng nhân sự xếp hàng dài, cô đành cuối hàng.
Người đông, chắc đợi một lúc.
Chủ nhiệm khoa ngoại ngang qua phòng nhân sự, từ xa thấy Khương Nghiên liền vui vẻ chạy chào hỏi: "Bác sĩ Khương, cô ở đây thủ tục nhập chức ? Cô định đến bệnh viện chúng việc ? Vậy cô về khoa , khoa chúng đang cần những bác sĩ y thuật cao minh ưu tú như cô!"
Lần Khương Nghiên trổ tài trong phòng phẫu thuật, chủ nhiệm khoa ngoại nảy sinh ý định chiêu mộ nhân tài, chỉ là lúc đó bận phẫu thuật nên kịp .
Khương Nghiên khen đến ngượng ngùng, "Dạ, đến thủ tục nhập chức, chỉ đến nhận chứng chỉ hành nghề thôi!"
"À, nhập chức , ," chủ nhiệm ngoại khoa chỉnh quần áo, trịnh trọng đưa lời mời với Khương Nghiên: "Bác sĩ Khương, đại diện khoa ngoại mời cô về việc. hy vọng cô thể gia nhập khoa chúng , cùng cứu giúp đời!"
Vãi chưởng, hóa Khương Nghiên mới là "cơ to" thật sự !
Chủ nhiệm khoa ngoại còn đích mời cô về khoa ngoại!
Máu mặt thật đấy!
Những đang xếp hàng nhận chứng chỉ đều đồng loạt về phía Khương Nghiên.
Khương Nghiên cũng ngờ chủ nhiệm ngoại khoa trực tiếp mời cô về , thật là cũng thấy vui, nhưng cô định nhận lời.
Lão Ngô hy vọng cô ở phòng khám Đông y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-99-xay-ra-chuyen-roi.html.]
Cô thể vong ân phụ nghĩa.
Làm việc ở bệnh viện tuy thể diện, kính trọng, nhưng tự do, bệnh nhân chắc cũng đông, đó điều Khương Nghiên .
"Xin chủ nhiệm, thể nhận lời ông . hứa với bác sĩ Ngô sẽ ở phòng khám của bác việc!"
Chủ nhiệm ngoại khoa từ bỏ ý định: "Phòng khám so với bệnh viện chúng . Bác sĩ Khương, cô về bệnh viện chúng , sẽ cho cô hưởng đãi ngộ của bác sĩ điều trị chính."
Cấp bậc bác sĩ trong bệnh viện bắt đầu từ bác sĩ thực tập, thường thực tập 3 đến 5 năm mới chuyển chính thức.
Chủ nhiệm trực tiếp bỏ qua giai đoạn cho Khương Nghiên, để cô bắt đầu ngay từ vị trí bác sĩ điều trị chính.
Mọi ghen tị đỏ mắt.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Khương Nghiên gặp vận ch.ó gì thế? Thế mà hưởng đãi ngộ bác sĩ điều trị chính?"
"Sao vận may thế , chủ nhiệm coi trọng chứ? thấy cũng kém!"
"Ghen tị thật sự, chẳng cần bác sĩ điều trị chính, cho từ thực tập sinh cũng cam lòng."
Có ghen tị hận thể biến thành Khương Nghiên để nhận lời chủ nhiệm ngay lập tức.
Khương Nghiên hề d.a.o động: " vẫn lời xin . Hơn nữa thể nuốt lời, hứa với bác sĩ Ngô thì sẽ đổi ý!"
"Chủ nhiệm, ngài đừng khuyên nữa!"
Chủ nhiệm vốn định khuyên thêm, nhưng thấy cô kiên quyết nên đành thôi.
"Được , khuyên cô nữa. cánh cửa khoa chúng luôn rộng mở chào đón cô, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô gia nhập!"
Tuy định , nhưng Khương Nghiên vẫn cảm kích: "Cảm ơn chủ nhiệm, hy vọng cơ hội chúng thể cùng cộng tác!"
" chờ ngày đó. Thôi, việc , nhiều với cô nữa, hôm nào chuyện," chủ nhiệm ngoại khoa khách sáo vài câu vội vàng rời .
Ông , Hồ Đình Đình sán hỏi Khương Nghiên.
"Đồng chí Khương Nghiên, cô quen Chủ nhiệm Chu ?"
Hồ Đình Đình là một trong những thí sinh chọn giữ bệnh viện huyện việc.
Cô coi như vớ bở, vì vụ lùm xùm của Dương Hiểu Tĩnh nên thừa một suất nội bộ.
Cháu gái Viện trưởng còn chẳng , bên cũng dám nhét , thế là chọn đầu trong các thí sinh thi chứng chỉ Tây y, chính là Hồ Đình Đình.
Hồ Đình Đình tò mò, cũng nghĩ chẳng phận bối cảnh gì, với Khương Nghiên.
Thái độ Khương Nghiên nhạt, cô : "Có quen, nhưng ."
Hồ Đình Đình thấy Khương Nghiên nhiều cũng hỏi thêm về quan hệ của cô với chủ nhiệm nữa, mà nhiệt tình lân la quen: "Đồng chí Khương Nghiên, vốn dĩ cô việc ở thế?"
"Phòng khám Đông y của lão Ngô ở phố Nửa Đường!"
"Cô học Đông y ?" Hồ Đình Đình kinh ngạc. Chủ nhiệm Chu mời một cô gái học Đông y về khoa ngoại bác sĩ điều trị chính á?
Điên chắc!
Khương Nghiên bình tĩnh: "Ừ, học Đông y!"
"Sao cô học Tây y, Đông y căn bản vô dụng, chẳng chữa khỏi bệnh, cũng chẳng tiền đồ!"
Hồ Đình Đình lên quan niệm của đại đa , đương nhiên bản cô cũng nghĩ như .
Khương Nghiên tán đồng: "Bất kể là Đông y Tây y, chỉ cần học giỏi, học tinh thì đều thể chữa bệnh!"
"Đông y kém cỏi như các cô nghĩ !" Khương Nghiên vẫn nhịn lên tiếng bảo vệ Đông y.
Hồ Đình Đình vẫn thấy Tây y hơn, nhưng tranh luận với Khương Nghiên.
lúc đến lượt cô nhận chứng chỉ, Hồ Đình Đình liền .
Khương Nghiên để tâm đến Hồ Đình Đình, nhận chứng chỉ xong cô liền về phòng khám của lão Ngô khám.
"Bác Ngô ơi, cháu đến... Ơ, bác Ngô ?" Khương Nghiên phòng khám, thấy lão Ngô .
Bình thường lão Ngô đều quầy.
Đột nhiên, ánh mắt Khương Nghiên ngưng , chằm chằm vệt m.á.u đất.
Lão Ngô xảy chuyện chứ?