Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 9: Tôi là vợ anh, Khương Nghiên
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:30:52
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất kể Khương Mộng gì, dù Khương Nghiên cũng thể tàn nhẫn bóp c.h.ế.t niềm hy vọng nhỏ nhoi của đứa trẻ !
Khương Nghiên Hoắc Văn Cẩn, trịnh trọng hứa: " đồng ý chăm sóc con và em trai, cũng đảm bảo sẽ ngược đãi các con, cho các con ăn no!"
Hoắc Văn Cẩn ngờ kế đồng ý dễ dàng như , vô cùng cảm kích: "Mẹ kế, từ nay về chính là ruột của con!"
Khương Nghiên ghét bỏ bĩu môi: "Thôi xin can, tuy đồng ý nuôi các con, nhưng các con bắt buộc lời, việc!"
Ở mạt thế, nhóc con 6 tuổi thể g.i.ế.c tang thi, Khương Nghiên chẳng hề chút cảm giác tội nào về việc sử dụng lao động trẻ em.
"Con chắc chắn sẽ việc nghiêm túc, kế, bây giờ con quét sân ngay đây!" Hoắc Văn Cẩn tích cực đảm bảo.
Ra đến sân, Hoắc Văn Cẩn cầm cái chổi còn cao hơn sức quét tước.
Tiểu Hi chạy tới, ngửa đầu hỏi một cách ngây thơ đáng yêu: "Anh cả, đang gì thế?"
"Tiểu Hi, chúng sống cùng kế, cần sang nhà bà Triệu nữa," Hoắc Văn Cẩn kích động chia sẻ kết quả đàm phán với Tiểu Hi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hoắc Văn Hi mờ mịt chớp mắt hỏi: "Anh cả, thế chúng đuổi kế nữa ạ?"
Thực bé cũng đuổi kế , bé còn ăn mì cà chua kế nấu. bà Triệu bảo kế là , sẽ bán trẻ con, Tiểu Hi nhịn lo lắng.
"Anh cả, đuổi kế , nhỡ bán em cho bọn buôn thì ? Bà Triệu bảo bọn buôn lắm, chúng nó sẽ ăn thịt trẻ con, Tiểu Hi ăn thịt !"
Hoắc Văn Cẩn cố gắng gạt chút chắc chắn trong lòng: "Sẽ , kế sẽ bán chúng cho bọn buôn , bà Triệu lừa chúng đấy."
Tiểu Hi nửa hiểu nửa : "Tại bà Triệu lừa chúng ?"
Hoắc Văn Cẩn nghiến răng: "Bởi vì kế thì chúng chỉ thể để bà Triệu chăm sóc, như thế bà mới thể tiếp tục xin tiền cơm của bố!"
Tiểu Hi hiểu, trưng vẻ mặt ngốc nghếch Hoắc Văn Cẩn.
Hoắc Văn Cẩn : "Hơn nữa theo kế thì ăn no, theo bà Triệu, chúng chỉ nước tiếp tục chịu đói!"
Tiểu Hi ôm bụng, vẻ mặt hoảng hốt: "Tiểu Hi đói!"
Giây tiếp theo, bé mong chờ Hoắc Văn Cẩn: "Anh cả, thế em còn ăn mì cà chua nữa ? Em vẫn ăn!"
"Được chứ, theo kế thì lúc nào cũng mì cà chua ăn!"
Tiểu Hi vui vẻ, còn lăn tăn gì nữa: "Vậy , chúng bà Triệu nữa, đuổi kế !"
Nhớ tới bà Triệu còn dặn, đợi bố về mách bố là kế đ.á.n.h bé, cho bé ăn cơm! Ừm, bé quyết định sẽ ! Mẹ kế của họ là kế , giống kế của Vương Đa Phúc trong đại viện!
Hoắc Văn Cẩn thấy thuyết phục em trai, liền bảo em cùng quét sân. Ừm, bọn họ chăm chỉ một chút, kế sẽ chê bọn họ là gánh nặng.
...
Sau cánh cửa nhà chính, Khương Nghiên vẫn luôn đó. Cô cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, thầm nghĩ: Coi như hai đứa nhóc điều!
Bữa tối, Khương Nghiên món thịt xông khói xào ớt xanh. Đây là thịt cô mua ở chợ đen, chỉ một miếng, cô thái luôn một mảng lớn để xào. Cố ý chiêu đãi hai đứa nhỏ!
Tiểu Hi thấy một đĩa thịt đầy ắp, nuốt nước miếng liên tục, hai mắt sáng rực: "Anh cả, thịt kìa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-9-toi-la-vo-anh-khuong-nghien.html.]
Hoắc Văn Cẩn cũng kích động, mắt chớp chằm chằm đĩa thịt xào mặt. Nhớ ăn thịt gần nhất là hơn nửa năm , bố nhiệm vụ về, mua thịt kho tàu ở nhà ăn. Tuy thèm nhưng hai đứa nhỏ đều trực tiếp đưa tay bốc. Đều là những đứa trẻ giáo dục.
Khương Nghiên hài lòng: "Mau ăn !"
Nghe Khương Nghiên lên tiếng, hai đứa nhỏ mới cầm đũa ăn ngấu nghiến, nhưng tốc độ ăn thịt vẫn với tốc độ của Khương Nghiên.
Thực phẩm thiên nhiên ô nhiễm ăn đúng là thơm! Thịt xông khói ăn với cơm, Khương Nghiên đ.á.n.h bay mười bát cơm to, cảm thấy thỏa mãn, tâm trạng cũng lên. Hai đứa nhỏ cũng ăn no căng bụng, vẻ mặt hạnh phúc cảm thán: Ôi, kế thật .
Ăn xong, hai đứa nhỏ còn chủ động nhận việc rửa bát.
Khương Nghiên ghế xếp ngoài sân hóng mát, ngước bầu trời đầy , hít thở khí trong lành ô nhiễm. Cuộc sống , thoải mái thật! Khương Nghiên híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
"Mẹ kế, uống nước ạ..." Tiểu Hi bưng một cái ca sứ in dòng chữ đỏ "Vì nhân dân phục vụ" đến mặt Khương Nghiên.
Khương Nghiên liếc Tiểu Hi, nhận lấy ca nước, khen ngợi: "Ngoan!"
Tiểu Hi ân cần bê cái ghế nhỏ, cầm cái quạt nan rách mép chạy tới.
"Mẹ kế, để con quạt cho !" Bàn tay nhỏ bé cầm quạt nan sức quạt.
Khương Nghiên từ chối, thản nhiên hưởng thụ sự phục vụ của nhóc con. Không thể đả kích sự tích cực việc của trẻ con, nhưng cũng thể quá áp bức lao động trẻ em. Được một lúc, Khương Nghiên liền ngăn Tiểu Hi : "Được , kế nóng nữa, con tự chơi !"
"Vâng ạ!"
Tiểu Hi là đứa trẻ ngoan lời, lấy lòng kế xong tìm cả.
"Anh cả, em bưng nước quạt mát cho kế, kế khen em ngoan đấy," cái miệng nhỏ liến thoắng báo cáo chuyện cho Hoắc Văn Cẩn.
Hoắc Văn Cẩn hài lòng gật đầu: "Tiểu Hi, em nhớ kỹ nhé, nhất định nhiều việc để lấy lòng kế, ngàn vạn chọc giận!"
"Tiểu Hi !" Mẹ kế ruột, việc thì sẽ ghét, còn bán nữa!
Trong sân, Khương Nghiên ghế xếp một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cô liền bếp đun nước nóng tắm rửa. Hôm nay tắm thật sạch sẽ! Khương Nghiên còn bụng giúp hai đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ, lùa lên giường. Thấy chúng tự đắp chăn ngoan ngoãn, Khương Nghiên lúc mới về phòng ngủ của .
Nửa đêm, Khương Nghiên đang ngủ mơ màng thì thấy tiếng động ngoài sân, tiếng nước xối rào rào, Khương Nghiên còn tưởng trời mưa. Không đúng, trời mưa, bên ngoài !
Khương Nghiên bật dậy xuống giường ngoài, khom , cố ý bước nhẹ chân. Đến cửa nhà chính, thấy cảnh tượng ngoài sân, Khương Nghiên cứng đờ —— Hả, Hoắc Chiến Đình, còn là Hoắc Chiến Đình chỉ mặc mỗi cái quần đùi (quần xà lỏn).
Anh đang bên giếng nước tắm nước lạnh. Cao gần một mét chín, cơ n.g.ự.c nở nang, cơ bụng tám múi săn chắc, còn cánh tay trông đầy sức mạnh, đôi chân dài, cơ bắp căng tràn sức sống.
Ừng ực!
Khương Nghiên tự chủ nuốt nước miếng. Ừm, chút khát nước. Ánh mắt đ.á.n.h giá càng thêm càn rỡ, cuối cùng dừng ở chỗ "". Theo động tác tắm của Hoắc Chiến Đình, thứ đó còn lắc lư, đúng là hàng cực phẩm. Trong tiểu thuyết chẳng Hoắc Chiến Đình liệt dương ? Trông thế giống dùng ... Á!
"Ai đó!"
Hoắc Chiến Đình dứt lời, giây tiếp theo, lao đến mặt Khương Nghiên. Mắt thấy đòn cầm nã thủ của Hoắc Chiến Đình sắp quật tới, Khương Nghiên vội vàng tự khai phận: "Là là , nhà nhà, đừng hiểu lầm!"
Thấy rõ là ai, Hoắc Chiến Đình thu tay hỏi: "Sao cô ở nhà ?"
"Khụ!" Khương Nghiên ho nhẹ một tiếng: " là vợ , Khương Nghiên!"
Cái gì! Hoắc Chiến Đình kinh ngạc, giây tiếp theo nhíu mày hỏi: " nhớ hôn thê của tên là Khương Nhu mà."