Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 89: Não tàn thì hết thuốc chữa
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:39:18
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn chúng là đồng bọn về từ cửa , bắt hai phụ nữ, định xuống tầng hầm cất "hàng" thì thấy tên Chuột và đồng bọn đ.á.n.h ngất, "hàng" cũng chạy hết sạch.
Biết chuyện, hai tên đó đuổi theo đây.
Bà già thấy hai , vội vàng hiệu bằng ánh mắt: "Đại Cường, con ơi, còn ngẩn đó gì, mau kéo vợ con mày về . Suốt ngày chỉ chạy ngoài."
Tên gọi là Đại Cường cũng phản ứng nhanh, vội đáp: "À, ừ!"
Sau đó lao tới túm lấy Khương Nghiên.
"Cút ngay!" Khương Nghiên nhấc chân đá văng , đó vung một tay ném bà già .
Tuy chút khó khăn nhưng Khương Nghiên vẫn dồn sức bế thốc cả năm đứa trẻ chạy ngoài.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cảm giác sợ hãi ập xuống, bọn trẻ tuy chèn ép khó chịu nhưng đứa nào ho he tiếng nào, những bàn tay còn cử động đều bám chặt lấy áo Khương Nghiên.
Cái viện ở nơi khá hẻo lánh, vắng . Khương Nghiên ôm bọn trẻ chạy một đoạn mới thấy .
"Có bọn buôn , ở ngay cái viện phía , mau, mau báo công an!" Khương Nghiên thở hổn hển hô hoán.
Tuy năm đứa trẻ quá nặng nhưng khó bế, chạy một đoạn đường như thế khiến cô mệt đứt !
Đến chỗ đông , Khương Nghiên mới đặt bọn trẻ xuống.
"Ơ, đây chẳng vợ của gã thanh niên vạm vỡ lúc nãy ? Buôn gì chứ, đó là chồng cô mà, hai vợ chồng cãi nên cô ôm con bỏ chạy thôi. Cơ mà nhỏ thó thế mà đẻ những 5 đứa, mắn thật đấy."
Khương Nghiên cũng thật xui xẻo, tới nơi gặp đúng bà thím thích hóng hớt lúc nãy.
Hôm nay cô đường chắc chắn xem ngày!
Khương Nghiên giơ tay quệt mồ hôi trán: " vợ , là kẻ buôn , cố ý thế để đ.á.n.h lạc hướng đấy."
"Vậy lúc nãy cô phản bác, còn theo !" Bà thím tin lời Khương Nghiên, giọng chua loét vặn .
Khương Nghiên cạn lời: "Thím , thím là đồng bọn của lũ buôn đúng ? Cố ý kéo dài thời gian, cho báo công an để bọn chúng chạy thoát hả?"
"Trong ổ buôn bây giờ vẫn còn cô gái trẻ chúng lừa , nếu để bọn chúng chạy mất, thím chính là hung thủ hại c.h.ế.t cô gái đó đấy."
Bị chĩa mũi dùi , bà thím bình tĩnh nổi nữa, rướn cổ lên phủ nhận: "Cô đừng ngậm m.á.u phun , đồng bọn của lũ buôn !"
"Vậy thím còn đây lải nhải cái gì?"
Khương Nghiên phục sát đất, nhưng cũng may ai cũng não như bà thím , chạy báo công an.
Công an đến nhanh, Khương Nghiên chỉ vị trí cho họ, đó đưa năm đứa trẻ đến Cục Công an.
Trừ Tiểu Cẩn và Tiểu Hi, ba đứa trẻ còn là con nhà ai, Khương Nghiên đành giao cho Cục Công an.
Tuy nhiên, giao trẻ xong Khương Nghiên cũng rời ngay mà đợi kết quả.
Rất đáng tiếc, cảnh sát đến quá muộn, bọn buôn chạy mất, bao gồm cả cô gái não tàn và hai tên buôn Khương Nghiên đ.á.n.h ngất.
Chẳng qua chúng bỏ trốn quá vội vàng, kịp xóa sạch dấu vết, nhưng ích gì , thì cũng chạy .
"Lúc đó chỉ thể lựa chọn cứu bọn trẻ !" Khương Nghiên áy náy , hơn nữa cô đương nhiên sẽ ưu tiên cứu con .
"Đồng chí, cô , là bọn buôn quá xảo quyệt, táng tận lương tâm!" Anh công an an ủi Khương Nghiên.
"Đồng chí, nhà cô ở , để bảo đồng nghiệp đưa con cô về," công an bụng đề nghị.
Khương Nghiên phiền cảnh sát, lắc đầu : "Không phiền các , chúng bắt xe về là !"
Không cho công an cơ hội giữ , xong, Khương Nghiên một tay dắt một đứa rời khỏi Cục Công an.
Vừa tới cửa, một đôi vợ chồng già hớt hải chạy tới.
"Đồng chí công an, báo án, con gái mất tích . Các đồng chí nhất định giúp tìm con gái, chỉ mỗi đứa con gái thôi..." Bà cụ đau lòng lóc.
Ông cụ cùng cũng đau khổ, bổ sung thêm: "Con gái tên là Điền Tiểu Hoa, năm nay 17 tuổi, mặc váy hoa, tết hai b.í.m tóc, trông đáng yêu."
Ơ, giống cô gái não tàn thế nhỉ?
Hai là cha cô gái đó chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-89-nao-tan-thi-het-thuoc-chua.html.]
Trong tình huống lúc đó, nếu cô gái não tàn thì cô thể cứu , nhưng cô cứ cố tình não, còn định ngăn cản cô.
Cô thể vì một kẻ não tàn mà đẩy bản và con chỗ nguy hiểm.
Tuy nhiên trong lòng vẫn chút lấn cấn, Khương Nghiên rầu rĩ đến trạm chờ xe, xe tiếp phẩm của bộ đội vẫn đến.
Khương Nghiên dứt khoát dẫn hai đứa nhỏ lên cọc gỗ đợi.
Đợi một lúc, thấy quá giờ xe chạy ngày thường mà vẫn chẳng thấy xe , đến cả chờ xe cũng .
Tình huống gì đây?
Xe tiếp phẩm sẽ chứ?
Theo lý thuyết thì sẽ , vì nếu ai về đại viện thì thường sẽ báo với tài xế là đừng đợi.
Không báo thì nghĩa là về, tài xế chắc chắn đợi, hơn nữa giờ còn tới giờ xuất phát cơ mà.
Thực tài xế định đợi Khương Nghiên, vốn dĩ cũng còn sớm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chạy thường lệ.
Khương Mộng bảo Khương Nghiên về, thăm , nên tài xế mới đợi nữa.
"Ơ, Khương Nghiên nơi khác ? Sao họ hàng ở huyện thành ?"
"Vợ doanh trưởng Lục , cô với Khương Nghiên là chị em ruột, cô thăm cùng?"
Xe chạy , nhà quân nhân liền túm lấy Khương Mộng hỏi.
Khương Mộng cố ý mập mờ: "Chúng họ hàng ở huyện thành, nhưng em gái bảo con bé thăm ."
Các bà vợ quân nhân lập tức "hiểu ".
"Trước đây đồn Khương Nghiên nhân tình ở trong thành phố, còn tưởng là giả, ngờ là thật!"
"Khương Nghiên to gan thật, dám mang cả con riêng gặp nhân tình, Hoắc đoàn trưởng ?"
"Hoắc đoàn trưởng đương nhiên , nếu thì Khương Nghiên còn dám chạy ngoài ?"
"Không thấy ? Thăm là cái cớ đấy!"
"..."
Khương Mộng thấy hiểu sai, âm thầm bấm tay, đó canh đúng thời cơ, cố tình : " em gái bảo, chuyện của Hoắc đoàn trưởng hình như..."
Cố ý một nửa, như sực tỉnh: "A phi phi phi... gì hết, nhé!"
Lạy ông ở bụi !
Mấy bà vợ , giây tiếp theo hào hứng bàn tán:
"Thảo nào Khương Nghiên tìm nhân tình, thảo nào Hoắc Chiến Đình còn trẻ thế nhận con nuôi, còn một nhận hẳn hai đứa, hóa đều nguyên nhân cả."
"Cơ mà nhé, Hoắc Chiến Đình cao to như thế, là thấy khỏe mạnh mà."
"Tục ngữ cấm sai, thể trông mặt mà bắt hình dong!"
"Này, vợ doanh trưởng Lục, cô kể cho chúng với, rốt cuộc Hoắc đoàn trưởng ?" Có chuyện bát quái, tò mò quá nên xúm hỏi Khương Mộng.
Khương Mộng lắc đầu đầy ẩn ý: " , gì hết!"
Chính cái kiểu nửa vời mới hiệu quả, cho nên ai hỏi Khương Mộng, cô đều bảo , thể .
Mọi mất hứng, đành tự bổ não suy diễn, suốt dọc đường đều bàn tán chuyện , chẳng ai nghĩ đến việc khi nào Khương Nghiên bao giờ về đại viện !
Bên , Khương Nghiên đoán xe thể , bèn chạy sang hỏi ông cụ trông nhà vệ sinh công cộng đối diện đường cái.
Hơn nửa tiếng , quả thực một chiếc xe tải chở rời .
Thế là thật ?
Họ còn lên xe mà?