Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 8: Hai đứa trẻ không hề hư hỏng
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:30:51
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai "củ cải nhỏ" chính là con nuôi của Hoắc Chiến Đình: Hoắc Văn Hi và Hoắc Văn Cẩn.
"Anh cả, thơm quá mất, em ăn quá..." Bé Tiểu Hi mới ba tuổi ngửi thấy mùi mì cà chua thơm lừng lan tỏa trong khí, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Hoắc Văn Cẩn năm nay 6 tuổi, trông vẻ già dặn tuổi, mặt cứ xị xuống như một ông cụ non. Ngửi thấy mùi mì cà chua, bé cũng ăn, nhưng để lộ sự thèm thuồng mặt.
Cậu bé nhíu mày, một lúc lâu mới bước đến mặt Khương Nghiên.
Tiểu Hi theo , nước miếng tèm lem chằm chằm bát mì cà chua mặt Khương Nghiên, đôi mắt to lồi như dính chặt chậu bột mì.
Khương Nghiên coi như thấy. Ở thời mạt thế, cô quen với việc ăn thật nhanh trong cảnh, cho dù đối diện là một đống xác c.h.ế.t thì cô vẫn thể ăn ngon lành. Cô cũng chẳng ý định chia sẻ đồ ăn.
Hoắc Văn Cẩn dáng vẻ thèm thuồng như mèo của em trai, Khương Nghiên đang cắm cúi húp mì...
Cuối cùng, bé lấy hết can đảm, hỏi một cách kiềm chế nhưng đầy lễ phép: "Mẹ kế, thể chia một chút mì cho em trai con ?"
Một tiếng " kế", Khương Nghiên liền hai củ cải nhỏ chính là con nuôi của Hoắc Chiến Đình, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi chậu mì.
Khương Nghiên đ.á.n.h giá hai đứa nhỏ. Trong sách chẳng hai thằng nhóc trời sinh là giống hư hỏng, còn nhỏ mà dám trộm cắp, g.i.ế.c phóng hỏa, hư đốn lắm ! Sao lễ phép thế nhỉ!
Hai đứa trẻ vì đói lâu ngày, tay chân chẳng to hơn cái que củi là bao, đầu thì to dị thường, hốc mắt trũng sâu, nhãn cầu lồi như sắp rớt xuống. Đặc biệt là đứa em, vì quá thèm, đôi mắt cảm giác như sắp rơi tọt trong chậu mì.
Tuy nhiên, dù ăn nhưng thằng bé cũng đưa tay cướp. Lễ phép và đầy kiềm chế!
Khác hẳn với mô tả trong sách là "quỷ đói đầu thai", thấy cái ăn là lao cướp, cướp thì ăn vạ, đúng là những đứa trẻ hư ghét bỏ... Hoàn giống chút nào!
Khương Nghiên vốn chuẩn tinh thần đấu trí đấu dũng với lũ trẻ hư, ngờ hai củ cải nhỏ ngoan hiểu chuyện. Coi như là một niềm vui bất ngờ.
Nếu gì đổi, trong một thời gian dài sắp tới bọn họ sẽ sống cùng . Thế là Khương Nghiên dùng ánh mắt hiệu cho Hoắc Văn Cẩn.
"Vào bếp lấy bát !"
"Cảm ơn kế!" Hoắc Văn Cẩn chạy bay bếp bưng một cái bát .
"Con ăn ?" Khương Nghiên thấy Hoắc Văn Cẩn chỉ lấy một cái bát liền hỏi.
"Con đói..." Hoắc Văn Cẩn đói thì bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng vì hổ.
Khương Nghiên buồn , thằng nhóc cũng đáng yêu đấy chứ.
"Vào bếp lấy thêm một cái bát nữa ," Khương Nghiên .
"Vâng ạ," Hoắc Văn Cẩn ngượng ngùng bếp lấy thêm một cái bát.
Khương Nghiên chia cho mỗi đứa một bát mì nhỏ.
Rất nhanh đó, trong nhà chính vang lên tiếng húp mì sùm sụp hết đợt đến đợt khác. Tốc độ của cả ba đều nhanh, giống như đang thi xem ai ăn nhanh hơn, nhưng tướng ăn cũng đến nỗi khó coi.
Hai củ cải nhỏ chỉ một bát mì bé xíu nên nhanh ăn xong. Hu hu, ăn no, vẫn còn ăn nữa!
Tiểu Hi sờ cái bụng vẫn còn xẹp lép, mắt trông mong chậu mì của Khương Nghiên. Vẫn còn một chậu to như thế, chắc kế ăn hết nhỉ?
Ừm, bé ngại ăn đồ thừa , chờ kế ăn no, bé sẽ xin phần còn . Tiểu Hi nghĩ thầm một cách vui vẻ, mắt long lanh chằm chằm Khương Nghiên ăn mì, trong lòng cầu nguyện kế mau ăn no.
Kết quả thằng bé cứ chằm chằm chờ a chờ, chờ đến khi cái chậu thấy đáy, ngay cả nước dùng cũng chẳng còn bao nhiêu, mà Khương Nghiên vẫn dừng ...
"Oa oa oa..." Tâm lý thằng bé sụp đổ, òa lên nức nở.
"Tiểu Hi đừng , so với việc đây chúng ăn rau dại luộc, thì ăn một bát mì là lắm . Hơn nữa mì cà chua ngon hơn rau dại nhiều ..." Hoắc Văn Cẩn kiên nhẫn an ủi Tiểu Hi.
Hai thằng nhóc chỉ ăn rau dại luộc? Với mức lương của Hoắc Chiến Đình thì đến nỗi thế chứ? Cố tình bán t.h.ả.m ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-8-hai-dua-tre-khong-he-hu-hong.html.]
Khương Nghiên hai đứa nhỏ gầy trơ xương, cảm giác cố ý bán thảm, mà là t.h.ả.m thật! dù bọn chúng là cố ý t.h.ả.m thật, Khương Nghiên cũng định nấu thêm một phần mì nữa. Tiện tay chia cho chúng một bát mì là giới hạn .
Ăn xong mì, Khương Nghiên dậy định rửa bát, , là rửa chậu.
"Mẹ kế, để con rửa cho," Hoắc Văn Cẩn giằng lấy cái chậu trong tay Khương Nghiên chạy bếp.
"Mẹ kế, con cũng thể giúp rửa," Hoắc Văn Hi nhanh tay quệt nước mắt mặt, cũng ôm bát của và trai, lon ton chạy bếp.
Khương Nghiên ngăn cản, lao động là rèn luyện từ bé!
Khương Nghiên theo bếp, thấy hai đứa nhỏ lên ghế rửa bát trông dáng, cô liền mặc kệ, chui phòng ngủ trải chăn ngủ.
Tiểu viện hai phòng ngủ, một phòng đang trống, Khương Nghiên dọn ở luôn. Ngủ một giấc đến giữa chiều, Khương Nghiên mở mắt thì thấy ngay hai cái đầu củ cải mặt, giật nảy cả .
"Hai đứa gì ở đây thế?" Khương Nghiên hồn hỏi.
Hoắc Văn Cẩn trả lời câu hỏi của Khương Nghiên, đầu bảo em trai: "Tiểu Hi, em sân chơi một lát ."
"Vâng..." Tiểu Hi ngoan ngoãn ngoài, sân nghịch đất.
Khương Nghiên thằng bé cố ý đuổi em trai . Nó định gì?
Khương Nghiên đang suy nghĩ thì thấy Hoắc Văn Cẩn : "Mẹ kế, con thể chuyện với ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hoắc Văn Cẩn cũng là đầu tiên đàm phán với khác nên chút căng thẳng, cố ý xụ mặt xuống để trông chững chạc hơn một chút.
Khương Nghiên nhướng mày, chút tò mò: "Ừ, con !"
Hoắc Văn Cẩn hít sâu một : "Tuy con mới 6 tuổi, nhưng con rửa bát giặt quần áo, quét nhà nhặt củi, con còn thể học nấu cơm... Sau con lớn lên, con còn thể nhiều việc hơn nữa, con cũng sẽ hiếu kính với ."
Đàm phán đầu tiên là show ưu thế của !
"Cho nên?" Khương Nghiên truy vấn.
"Cho nên con hy vọng thể với bố là thể chăm sóc chúng con, cần phiền đến bà Triệu chăm sóc nữa!"
Bố bé thường xuyên nhiệm vụ ở nhà, nên nhờ thím Triệu trong khu đại viện chăm sóc hai em. Sáng nay thím Triệu đột nhiên vội vàng chạy về với bé và em trai rằng bố tìm cho họ một bà kế.
Bà còn bảo kế là , sẽ ngược đãi em , cho ăn cơm. Bố kế sẽ cần hai em nữa, bảo và em trai đuổi kế !
Cậu bé theo!
Mẹ kế ngược đãi em thì , nhưng chắc chắn thím Triệu sẽ ngược đãi hai em! Bố rõ ràng đưa tiền sinh hoạt cho bà , nhưng và em trai thường xuyên đói, còn con trai bà là Triệu Kim Bảo bắt nạt, bà đ.á.n.h đập.
Thím Triệu còn đe dọa cho phép mách bố! Cậu bé gây phiền phức cho bố nên vẫn luôn dám , dắt díu em trai sống lay lắt tay thím Triệu. Mẹ kế đột nhiên xuất hiện khiến thấy một cơ hội đổi.
Hừ hừ, mới ngốc đến mức đuổi kế ! Cậu quan sát kỹ, kế tuy ăn nhiều nhưng chịu chia mì cho và em trai, hơn thím Triệu nhiều.
Hoắc Văn Cẩn cũng lo lắng kế đồng ý, hai bàn tay nhỏ bối rối nắm chặt vạt áo, thêm: "Mẹ kế, con và em trai dễ nuôi lắm, chỉ cần cho miếng cơm ăn là ."
Ngừng một chút, bé tiếp tục: "Đương nhiên, nếu kế thể đ.á.n.h con và em trai thì... , cần , thể đ.á.n.h con, chỉ cần đ.á.n.h em trai con là !"
"Còn nữa, con và em trai đều sẽ chăm chỉ việc, đảm bảo ăn bám, cũng gây phiền phức cho , ?"
Hoắc Văn Cẩn mắt ngân ngấn nước, dè dặt Khương Nghiên. Đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy sự cầu khẩn.
Khương Nghiên chợt nhớ tới kết cục của hai đứa nhỏ trong sách. Đứa em trai hồi nhỏ trộm cắp, lớn lên thành lưu manh, cuối cùng c.h.ế.t bất đắc kỳ t.ử ngoài đường. Người vì báo thù cho em, cởi bỏ bộ quân phục, gia nhập băng đảng xã hội đen. Vì g.i.ế.c ghê tay, tàn nhẫn độc ác nên nhanh chóng tiếng tăm, trở thành con rắn độc khiến cả hắc bạch lưỡng đạo tên sợ vỡ mật!
Ai thể ngờ rằng đại ca rắn độc hồi nhỏ thể vì một miếng ăn mà hèn mọn đến mức !
Trong sách, gả cho Hoắc Chiến Đình là Khương Mộng, thằng bé cũng từng cầu xin Khương Mộng như ? Và Khương Mộng gì?