Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 71: Y thuật cứu người
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:38:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miễn phí đúng là thơm nhất.
Chẳng bao lâu tới hỏi thăm, là một bà cụ mặc quần áo vá chằng vá đụp, khuôn mặt dãi dầu sương gió hằn sâu dấu vết thời gian.
Bà cụ chút rụt rè, đến mặt Khương Nghiên hỏi: “Cô gái, chỗ các cô thật sự khám bệnh miễn phí cho ?”
“Vâng ạ, y quán chúng cháu đang hoạt động, trong vòng một tuần đều khám miễn phí,” Khương Nghiên thái độ thiện đáp.
Bà cụ thấy miễn phí, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Vậy thầy t.h.u.ố.c khám bệnh miễn phí của các cô ?”
Vừa hỏi, bà vươn dài cổ dáo dác tìm thầy thuốc.
Khương Nghiên hắng giọng, tự giới thiệu: “Cháu chính là thầy t.h.u.ố.c đây ạ!”
Hả?
Bà cụ khiếp sợ Khương Nghiên: “Cô chính là thầy t.h.u.ố.c ?”
“ !” Khương Nghiên đáp.
Ánh mắt hy vọng của bà cụ vụt tắt: Thảo nào miễn phí? Cô gái trẻ măng thế thì gì về y thuật chứ.
Còn để Khương Nghiên khám, bà cụ run rẩy định bỏ .
Khương Nghiên sớm đoán tình huống , cô vội vàng gọi bà cụ : “Bà ơi, bà đừng vội, dù cũng mất tiền, bà cứ để cháu xem thử cho bà ạ?”
“Bà đừng cháu trẻ tuổi mà lo, y thuật của cháu cũng khá lắm đấy, chừng thật sự thể trị bệnh cho bà thì ?”
Trong mắt bà cụ nhen nhóm lên một tia hy vọng: “Cô thật sự thể trị ?”
Khương Nghiên cũng dám quá lời, bác sĩ cũng thần tiên.
“Cụ thể thì cháu bắt mạch xong, hiểu rõ ràng bà mắc bệnh gì, mới thể xác định trị ,” Khương Nghiên .
Ngộ nhỡ thật sự chữa thì ?
Dù xem bệnh cũng mất tiền!
Bác sĩ ở bệnh viện huyện tình trạng của bà cần phẫu thuật, bằng chờ tình huống chuyển biến thì sẽ cứu nữa.
Bà lấy nhiều tiền như để cái phẫu thuật chứ?
Thôi thì ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống để chạy chữa !
Bà cụ c.ắ.n răng, xuống đối diện Khương Nghiên, đặt tay lên gối bắt mạch: “Cô gái, cô xem cho !”
Khương Nghiên đặt tay lên mạch đập của bà cụ, bắt đầu chẩn bệnh cho bà.
Một lát , mày Khương Nghiên nhíu , sắc mặt trở nên ngưng trọng, hiệu cho bà cụ đổi tay khác để bắt mạch.
Bà cụ thấy thế, trái tim khỏi treo lên tận cổ họng: “Cô gái, bệnh của trị ?”
Khương Nghiên bắt mạch xong mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi của bà cụ: “Phổi của bà mọc một khối u, biện pháp nhất là phẫu thuật cắt bỏ, đó uống t.h.u.ố.c Đông y để khống chế bệnh tình.”
Bà cụ ngờ Khương Nghiên chỉ cần bắt mạch liền trong phổi bà mọc thứ gì đó.
Phải khi bà ở bệnh viện huyện, bác sĩ cho chụp cái gì mà tia X-quang , mới xác định phổi bà khối u.
Cô gái nhỏ dối, y thuật của cô thật sự giỏi!
Trong lòng bà cụ dâng lên một tia hy vọng: “Phí phẫu thuật đắt quá, cũng phẫu thuật, quá dọa , còn dùng d.a.o m.ổ b.ụ.n.g n.g.ự.c , n.g.ự.c mà mổ thì cũng c.h.ế.t mất!”
Bà cụ nhắc tới thôi cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, bà hỏi Khương Nghiên: “Cô gái , phương pháp điều trị nào khác ?”
“ chỉ uống t.h.u.ố.c Đông y thôi, ?”
Khương Nghiên lắc đầu : “Cháu vẫn kiến nghị nên phẫu thuật điều trị, ổ bệnh của bà tồn tại , nếu cắt bỏ thì nó sẽ vẫn luôn ở đó. Nếu chỉ uống t.h.u.ố.c Đông y thì cũng chỉ thể khống chế tốc độ phát triển của nó, chứ thể tiêu trừ khối u !”
Thời vẫn cách gọi là ung thư phổi, cho nên Khương Nghiên gọi là khối u.
Kỳ thật bà cụ mắc chính là ung thư phổi, nhưng là giai đoạn sớm, vẫn còn thể điều trị.
Bà cụ thật sự phẫu thuật, bà hỏi Khương Nghiên: “Có chỉ cần uống t.h.u.ố.c Đông y cho thứ lớn lên, thì sẽ c.h.ế.t đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-71-y-thuat-cuu-nguoi.html.]
Khương Nghiên cũng ngờ bệnh nhân đầu tiên cho cô một bài toán khó thế .
“Về nguyên tắc là như , nhưng t.h.u.ố.c Đông y chỉ thể khống chế tốc độ lớn lên của nó, thể nó biến mất hoặc là thu nhỏ , cháu vẫn kiến nghị…”
“Không cần kiến nghị nữa, phẫu thuật , cô cứ kê đơn cho , uống t.h.u.ố.c Đông y!” Bà cụ cắt ngang lời Khương Nghiên.
Khương Nghiên thấy thái độ bà cụ kiên quyết, khuyên nữa: “Vậy cháu kê cho bà uống t.h.u.ố.c một tháng , một tháng bà đến tái khám, nếu phát hiện khối u lớn lên quá nhanh thì thật sự cần thiết phẫu thuật can thiệp đấy ạ!”
“ tin tưởng y thuật của cô, một tháng khẳng định việc gì,” bà cụ đột nhiên trở nên tràn đầy tự tin.
Khương Nghiên tiếp, cho bà cụ một tờ đơn thuốc.
“Thuốc ba bát nước sắc còn một bát, một thang t.h.u.ố.c sắc ba , đó đem nước t.h.u.ố.c trộn lẫn , sáng trưa chiều mỗi buổi uống một . Trước khi uống t.h.u.ố.c hâm nóng , như hiệu quả mới . Còn nữa, một thang t.h.u.ố.c chỉ thể uống hai ngày, uống nhiều hơn sẽ hiệu quả.”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Nghiên dặn dò cặn kẽ các bước sắc thuốc, đó dặn bà cụ: “Bệnh của bà nhớ kỹ là lao lực, giữ tâm trạng vui vẻ, như mới ích cho bệnh tình.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô, !” Bà cụ liên thanh lời cảm tạ, hỏi Khương Nghiên: “ thể bốc t.h.u.ố.c ở chỗ các cô luôn ?”
Khương Nghiên lướt qua dãy tủ t.h.u.ố.c Đông y: “Có thể ạ, nhưng tiền t.h.u.ố.c thì thu phí.”
Y thuật của cô thể miễn phí, nhưng cô thể lão Ngô quyết định tiền t.h.u.ố.c cũng miễn phí .
Dù y quán cũng là của lão Ngô.
Bà cụ tin tưởng y thuật của Khương Nghiên, cũng nguyện ý bỏ tiền bốc thuốc.
Thuốc cho một tháng, mười lăm thang t.h.u.ố.c Đông y, cũng mới tốn mười đồng, tuy rằng đối với bà cụ mà cũng đắt, nhưng so với hơn một nghìn tiền phí phẫu thuật mà bệnh viện huyện yêu cầu, chút tiền chỉ là mưa bụi.
Bà cụ sảng khoái thanh toán tiền, xách theo thuốc, vô cùng vui vẻ khỏi y quán.
Trong đám nhận bà cụ, bà hai ngày mới bệnh viện huyện khám bệnh, hình như là mắc bệnh nan y, bác sĩ bệnh viện huyện đều trị hết!
Hiện giờ hớn hở từ y quán lão Ngô .
Là bệnh thể chữa ?
Trời đất ơi, lão Ngô biến thành lợi hại như thế từ khi nào ? Bệnh mà bệnh viện huyện trị hết cũng thể chữa khỏi?
Bà gần đây đầu gối chút đau, là cũng thử xem?
Người ôm suy nghĩ như chỉ một, đó chú ý tới tấm biển miễn phí ở cửa, liền càng thêm động lòng.
Bà Trương đang đau đầu gối, khập khiễng y quán.
“Cô gái, bác sĩ Ngô ?” Bà Trương cũng coi Khương Nghiên là bác sĩ.
Khương Nghiên kiên nhẫn giải thích: “Bác sĩ Ngô việc ngoài ạ, cháu là bác sĩ mới tới của y quán, cháu tên Khương Nghiên. Bà ơi, bà thấy thoải mái ở chỗ nào ạ?”
Sao là một cô gái nhỏ thế ?
Bà Trương nhiệt tình giảm hai phần, “Vừa bệnh của Triệu Quế Hồng cũng là cô xem cho bà hả?”
Khương Nghiên phản ứng một lúc mới nghĩ đến Triệu Quế Hồng mà bà là bệnh nhân u phổi ban nãy.
“Vâng, là cháu khám cho bà !”
Bà Trương kinh ngạc, ngờ cô gái nhỏ tuổi còn trẻ mà lợi hại như ?
“Vậy cô cũng xem cho , gần đây đầu gối đau dữ dội, cũng là nguyên nhân gì, đó bệnh viện huyện mua hai miếng cao dán nhưng chẳng hiệu quả gì cả!”
Khương Nghiên hiệu cho bà Trương lên ghế, vén ống quần lên.
Khương Nghiên kiểm tra đầu gối của bà, gãy xương, cũng thương ngoài da: “Cái của bà hẳn là viêm khớp do phong thấp gây , cháu châm cho bà hai mũi kim nhé!”
“Châm kim? Châm cái kim gì?” Bà Trương chút sợ hãi, giọng tự giác cao lên.
Khương Nghiên xoa xoa lỗ tai đang ù , nhanh chóng giải thích: “Chính là châm cứu ạ, đau .”
Châm cứu , bà Trương cũng xa lạ gì, khi Tây y thịnh hành, châm cứu chính là phương pháp chữa bệnh .
“Được, cô châm cứu giúp !” Bà Trương lựa chọn tin tưởng Khương Nghiên.
Khương Nghiên lấy bộ kim bạc mà Lý lão tặng cho cô để châm cứu cho bà Trương.
Nửa giờ , Khương Nghiên lưu loát rút kim.