Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 67: Tiểu Cẩn thú nhận

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:38:19
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Cẩn bên cạnh mà chột , tay nhỏ bất giác nắm chặt .

 

Bản Khương Nghiên cũng đang hổ nên phát hiện sự chột của Tiểu Cẩn, cô cúi đầu hỏi Tiểu Hi: "Con quần ướt ?"

 

"Anh cả giúp con ạ," Tiểu Hi .

 

Khương Nghiên gật đầu: "Được , hai đứa ngủ với !"

 

Nói xong, Khương Nghiên dẫn hai đứa nhỏ phòng.

 

Hoắc Chiến Đình mặc quần đùi áo may ô, phanh gấp đột ngột, vịt đến miệng còn bay mất nên mặt khó đăm đăm.

 

Tiểu Cẩn chú ý thấy sắc mặt cau của Hoắc Chiến Đình, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Khương Nghiên: "Bố ơi, bố vui ạ?"

 

Hoắc Chiến Đình gượng ép nặn một nụ : "Không, bố vui!"

 

"Dạ~!" Tiểu Cẩn hỏi thêm nữa. Thật bố vui cũng chẳng , vui là .

 

Trước trong lòng Tiểu Cẩn, bố là tin cậy nhất, nhưng hiện tại trọng tâm dần lệch , tin cậy hơn.

 

Bố dường như cũng trở nên quan trọng lắm nữa!

 

Miền Nam phần lớn đều ngủ giường chứ ngủ giường lò sưởi như miền Bắc. Giường trong phòng ngủ của Khương Nghiên lớn lắm, bốn ngủ chật nhưng mang một loại ấm áp khác lạ.

 

Tuy nhiên dù là Khương Nghiên Hoắc Chiến Đình đều thử thứ hai.

 

Tiểu Cẩn còn đỡ, ngủ ngoan, nhưng Tiểu Hi thì "thành thật" như . Ngủ say là lăn lộn đủ kiểu, sơ ý một cái là cái gót chân nhỏ xíu đá trúng cằm bạn .

 

Nói chung là một lời khó hết.

 

Cả Hoắc Chiến Đình và Khương Nghiên đều ngủ ngon.

 

Lúc ăn sáng, Tiểu Cẩn thấy bố đều ủ rũ lờ đờ, trong lòng áy náy vô cùng. Cậu bé nên cố ý ướt giường, nên dối lừa bố , hại bố mất ngủ.

 

Tiểu Cẩn cúi đầu và cơm, im lặng gì.

 

Tiểu Hi dường như vẫn chấp nhận việc lớn thế mà còn đái dầm, bèn tự bào chữa một cách ngây thơ: "Đêm qua chỉ là t.a.i n.ạ.n thôi, tối nay em chắc chắn sẽ đái dầm nữa !"

 

Hay lắm, Tiểu Cẩn càng cúi gằm mặt thấp hơn.

 

Sau bữa sáng, Khương Nghiên với Hoắc Chiến Đình chuyện tìm công việc học việc ở phòng khám Đông y.

 

Ở tuổi của cô, khác cũng chẳng tin cô là thầy t.h.u.ố.c Đông y tay nghề cao, nên cứ là học việc cho xong.

 

Có điều ông Ngô cũng bảo sẽ giúp cô kiếm một suất thi chứng chỉ hành nghề y.

 

ông chỉ thể đảm bảo kiếm suất thi, chứ đảm bảo cô sẽ thi đỗ!

 

Tuy nhiên ông Ngô tin tưởng y thuật của Khương Nghiên lợi hại như , chắc chắn sẽ thuận lợi qua bài kiểm tra. Chờ chứng chỉ hành nghề thì việc khám bệnh cũng danh chính ngôn thuận.

 

Trong đại viện quân khu cũng trạm y tế, Hoắc Chiến Đình cảm thấy Khương Nghiên thể đó , bèn : "Anh thể giúp em hỏi Sư trưởng Tưởng, ngay ở trạm y tế đại viện, gần nhà, vất vả."

 

Khương Nghiên lắc đầu từ chối: "Không cần , em chỉ mới theo sư phụ ở quê học y thuật hai năm, đó để coi thường."

 

Hơn nữa trạm y tế đại viện Lâm Vi Vi, cô việc chung với cô !

 

Hoắc Chiến Đình nhớ đến chuyện gặp mấy bà vợ quân nhân hôm qua, khuyên Khương Nghiên nữa, chỉ : "Nếu thấy mệt thì cũng ."

 

Tuy Khương Nghiên ăn nhiều một chút, cảm thấy áp lực, nhưng áp lực mới động lực. Hoắc Chiến Đình cam đoan với Khương Nghiên:

 

"Anh sẽ cố gắng nhiệm vụ, tích lũy quân công, kiếm nhiều tiền thưởng, dù chắc chắn nuôi nổi em!"

 

Khương Nghiên đương nhiên Hoắc Chiến Đình nuôi nổi , nhưng ai chê tiền nhiều bao giờ?

 

Hơn nữa "nuôi nổi" và "sống sang chảnh" là hai khái niệm khác xa nhé!

 

Cho dù Hoắc Chiến Đình việc đến c.h.ế.t cũng thể cho cô cuộc sống xa hoa lãng phí , trừ khi tham ô, mà điều thì bao giờ xảy !

 

Cho nên Khương Nghiên chắc chắn sẽ từ bỏ công việc ở phòng khám, cũng sẽ từ bỏ việc chợ đen buôn lậu đồ rừng!

 

Hơn nữa ở phòng khám còn nguyên nhân khác.

 

những chuyện Khương Nghiên định cho Hoắc Chiến Đình . "Em mà, em chắc chắn sẽ để bản chịu thiệt , yên tâm !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-67-tieu-can-thu-nhan.html.]

Nói , Khương Nghiên ngáp một cái: "Ái chà, chuyện với nữa, em về ngủ nướng đây, đêm qua ngủ ngon."

 

Hoắc Chiến Đình thì ngủ nướng, đến đơn vị.

 

Đoàn trưởng Hoắc hôm nay hỏa khí đặc biệt vượng, hỏa lực khai, huấn luyện đám lính quyền đến mức kêu trời trách đất.

 

"Đoàn trưởng Hoắc tối qua ở nhà dập lửa mà hôm nay nóng tính thế?" Có nhịn thì thầm với đồng đội.

 

"Chắc Đoàn trưởng Hoắc tối qua chị dâu đuổi khỏi phòng ngủ !" Một khác gia nhập hội tám chuyện.

 

"Thật sự lâu lắm thấy Đoàn trưởng Hoắc huấn , gần nhất huấn ác thế là từ... !"

 

"..."

 

Hoắc Chiến Đình tới thì thấy thuộc hạ đang xì xầm về : "Còn tâm trạng tán gẫu cơ đấy, xem huấn luyện đủ đô nhỉ? Tất cả chú ý, chạy vũ trang mười cây , bắt đầu ngay bây giờ, chạy!"

 

"Ối giời ơi, đừng mà, mới chạy mười cây , nữa !"

 

"Đoàn trưởng thủ hạ lưu tình, bọn em dám bàn tán chuyện chị dâu đuổi ngoài nữa !"

 

"Đoàn trưởng gì bất mãn thì tìm chị dâu , trút lên đầu bọn em gì!"

 

Cả đám kêu ca t.h.ả.m thiết.

 

Mấy cái miệng đúng là c.h.ế.t cũng chừa!

 

"Đại Hoàng, đuổi theo chúng nó!" Hoắc Chiến Đình lệnh một tiếng, một con ch.ó Ngao Tạng dáng dũng mãnh lao tới.

 

"Gâu gâu gâu..."

 

Đại Hoàng giống như một con báo săn, tiếng sủa như mãnh hổ. Nó là quân khuyển Hoắc Chiến Đình nuôi, ngày thường cũng dùng để huấn luyện tốc độ cho binh lính.

 

Mọi quá quen với Đại Hoàng, thấy nó là phản xạ điều kiện bỏ chạy thục mạng.

 

Bọn họ c.ắ.n rách quần !

 

, Đại Hoàng c.ắ.n , nhưng nó hư ở chỗ là chuyên c.ắ.n quần, c.ắ.n một cái là tụt luôn, đây mấy Đại Hoàng kéo tụt cả quần .

 

Lộ hàng thì hổ c.h.ế.t!

 

Chẳng ai đau mắt khác, ai nấy đều dám ho he gì nữa, dồn hết sức bình sinh mà chạy như điên.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

...

 

Khu gia thuộc.

 

Khương Nghiên ngủ nướng một giấc ngon lành dậy nấu cơm trưa. Sức ăn của cô lớn nên nấu cơm cũng là một công trình quy mô.

 

Tiểu Cẩn đuổi khéo Tiểu Hi chỗ khác, lăng xăng giúp Khương Nghiên nhặt rau.

 

Khương Nghiên Tiểu Cẩn vẻ lạ lạ, nghi hoặc hỏi: "Hôm nay con trông lạ lắm, con phạm ? Hay chuyện gì với ?"

 

Tiểu Cẩn hai tay xoắn xuýt vò góc áo, do dự mãi, cuối cùng mới lấy hết can đảm toạc :

 

"Con xin , con... con một chuyện sai trái. Tối qua em Tiểu Hi đái dầm, là con gặp ác mộng, con sợ quá, con ngủ với nhưng sợ đồng ý, nên con hắt nước lên giường, giả vờ là em đái dầm!"

 

Nói xong, Tiểu Cẩn cảm thấy như trút gánh nặng, cả nhẹ nhõm hẳn!

 

Tiểu Hi chạy về giữa chừng, khéo ông trai quý hóa thú nhận tội tối qua với , chỉ cảm thấy tâm hồn non nớt tổn thương sâu sắc.

 

"Anh cả, quá đáng lắm, thế mà hắt nước lên giường đổ oan cho em đái dầm! Em căn bản đái dầm!"

 

Thật sự, Tiểu Hi từng nghi ngờ bản nhịn tiểu, chứ từng nghi ngờ trai hại , còn dối.

 

Tiểu Cẩn hổ vô cùng, giải thích nhưng : "Hì hì, Tiểu Hi, cố ý, em tha thứ cho ?"

 

Tiểu Hi ngúng nguẩy mặt : "Anh cả, em giận , em tuyệt giao với !"

 

"Đừng mà, cả thật cố ý, cả chỉ là gặp ác mộng, sợ quá nên mới dùng hạ sách thôi. Tiểu Hi ngoan, em tha thứ cho ," Tiểu Cẩn sức dỗ dành Tiểu Hi.

 

Cậu bé còn bán thảm, kể giấc ác mộng tối qua cho Tiểu Hi , thực cũng là kể cho Khương Nghiên . Vừa kể, quan sát sắc mặt Khương Nghiên xem cô giận .

 

Khương Nghiên bất lực buồn : Thằng nhóc , chắc đến 800 cái tâm cơ mất!

 

 

Loading...