Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 63: Chọn đi, xin lỗi hay bị đánh?
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:38:15
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thật sự là cô mua ? Tận hai mươi đồng một con?" Mặt Trương Phương trắng bệch, Khương Nghiên điên ? Bỏ 40 đồng mua đồ chơi cho con riêng!
"Ừ hứ!" Khương Nghiên thừa nhận.
Trương Phương lảo đảo lùi , suýt ngã quỵ. Sao thể là Khương Nghiên mua chứ? Sao là cô mua!
Bằng chứng rành rành, bà Lý cũng dám giở thói cùn nhận ếch xanh là mua nữa.
Vương Tự Cường chấp nhận kết quả , lóc ầm ĩ: "Ếch xanh là của cháu, ếch xanh là của cháu, hu hu..."
"Muốn ếch xanh thì bảo bà nội mày lên cửa hàng bách hóa thành phố mà mua cho," Khương Nghiên đưa ếch xanh cho hai đứa nhỏ. Đặc biệt là Tiểu Hi, ôm chặt ếch xanh lòng như báu vật, hung dữ với Vương Tự Cường: "Không cho cướp ếch xanh của tớ!"
"Oa..." Vương Tự Cường to hơn, "Hu hu, bà nội, cháu ếch xanh, bà mua ếch xanh cho cháu !"
"Ôi chao cháu ngoan của bà, cái thứ đồ chơi tận hai mươi đồng một cái, đủ cho bà cháu ăn thịt cả tháng đấy. Ngoan, cần thứ đó, bà đồng bắt ếch thật cho cháu nhé, ếch thật chơi vui hơn cái thứ giả nhiều."
Bà Lý tiếc đứt ruột nếu bỏ hai mươi đồng mua con ếch nhựa ăn .
Vương Tự Cường lăn đất ăn vạ: "Cháu cần ếch thật, cháu cần, cháu ếch xanh đồ chơi cơ, bà nội mua cho cháu , mua cho cháu , hu hu..."
Khương Nghiên Vương Tự Cường lăn lộn đất mà đau cả mắt, cô cảm thấy nếu Tiểu Cẩn và Tiểu Hi mà cái nết , cô chắc chắn sẽ ly hôn với Hoắc Chiến Đình ngay lập tức!
Bà Lý xót cháu đích tôn: "Được , bà mua cho cháu, mai bà mua cho cháu nhé."
"Thật ạ?" Vương Tự Cường thò lò mũi xanh bà Lý.
"Thật, mua cho cháu!" Nói câu , bà Lý đau xót cả ruột gan, hai mươi đồng lận đấy.
Vương Tự Cường bà Lý hứa, lập tức nín , bò dậy khoe khoang với Tiểu Hi và Tiểu Cẩn: "Mai bà nội tao cũng mua ếch xanh cho tao, thèm cái của chúng mày!"
Khương Nghiên chẳng hiểu gì đáng để khoe, miễn ăn vạ là .
"Xin !" Khương Nghiên với Vương Tự Cường.
Vương Tự Cường ngơ ngác: "Xin cái gì?"
"Mày cướp ếch xanh của con tao, còn dối là chúng tao cướp của mày, giờ chân tướng rõ, cho nên, xin mau!" Giọng điệu Khương Nghiên lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn.
Vương Tự Cường kịp gì, bà Lý nhảy dựng lên: "Đồng chí Khương Nghiên, cháu chỉ mượn ếch xanh chơi chút thôi mà, cần gì xin !"
"Chính vì mày mà các bạn chơi với tao, tao cướp ếch xanh của Tiểu Cẩn và Tiểu Hi là đáng đời chúng nó, tao xin !" Vương Tự Cường còn trơ trẽn hơn cả bà nội nó. là rau nào sâu nấy!
Khương Nghiên lười đôi co, "Không xin cũng ..."
Lời dứt, Khương Nghiên túm lấy Vương Tự Cường, giáng mấy cái tát m.ô.n.g nó. Trời nóng, Vương Tự Cường chỉ mặc mỗi cái quần đùi, mặc quần lót, đ.á.n.h m.ô.n.g đau điếng, gào t.h.ả.m thiết.
"Ái ôi, trời đ.á.n.h thánh vật, mày dựa mà đ.á.n.h cháu bà, dựa ..." Bà Lý gào lên lao tới bảo vệ cháu đích tôn.
Khương Nghiên trở tay tát một cái mặt bà Lý: "Cái tát là đ.á.n.h bà đổi trắng đen, tiếp tay cho kẻ !"
Dứt lời, Khương Nghiên tát thêm cái nữa: "Cái tát đ.á.n.h bà dạy cháu, sai sửa, chút hối cải!"
Bà Lý đ.á.n.h sưng vù hai bên má, đau tức nhưng dám lao đ.á.n.h Khương Nghiên, căn bản đ.á.n.h .
Vương Tự Cường thấy thế cũng nín , nấc cụt xin : "Xin... xin thím Khương, xin Tiểu Cẩn, xin Tiểu Hi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-63-chon-di-xin-loi-hay-bi-danh.html.]
Không chấp nhận sự mất mặt , Vương Tự Cường òa nức nở.
"Câm miệng!" Khương Nghiên quát.
"Nấc ~" Vương Tự Cường sợ đến mức nín bặt.
Lông mày Khương Nghiên giãn đôi chút, cúi đầu hỏi Tiểu Cẩn và Tiểu Hi: "Các con tha thứ cho Vương Tự Cường ?"
Tiểu Cẩn và Tiểu Hi "hắc hóa" như trong sách, đều là những đứa trẻ lương thiện.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiểu Cẩn: "Xin thì tha cho ạ!"
Tiểu Hi: "Tiểu Hi cũng tha cho !"
Khương Nghiên gật đầu, Vương Tự Cường nữa: "Vương Tự Cường, xã hội ai cũng là bà nội mày, ai cũng bao che cho mày phạm . Đã sai thì xin , trả giá!"
Vương Tự Cường nửa hiểu nửa , nhưng cũng lọt tai lời Khương Nghiên . Không con nên Khương Nghiên chỉ đến thế, cô sang Trương Phương đang định chuồn êm.
"Chủ nhiệm Trương, bà đ.á.n.h xin ? Tự nhiên chạy tới mắng một trận, bà nghĩ là sẽ bỏ qua dễ dàng thế chứ?"
Bà Trương Phương nào cũng vẻ chính nghĩa nhưng nào cũng chẳng phân biệt trắng đen trái, cô nghĩ mãi đắc tội gì bà mà bà cứ nhắm mãi thế?
Trương Phương đ.á.n.h cũng chẳng xin , đường đường là một Chủ nhiệm Hội phụ nữ mà cúi đầu xin thì mất mặt bao! Bà hạ cái đầu cao quý của xuống, xin .
Khương Nghiên kiên nhẫn đến thế: "Vậy là Chủ nhiệm Trương chọn đ.á.n.h ?" Nói cô giơ tay lên.
" xin , xin cô, nên rõ trắng đen vội vàng chủ trì công đạo, nên cô như thế, xin , cô hài lòng !"
Từng chữ như đinh đóng bà đầy nhục nhã. Nói xong, Trương Phương chịu nổi nữa bỏ chạy, cứ như thể Khương Nghiên bắt nạt bà .
Khương Nghiên hừ mũi, xì, chút khả năng chịu đựng mà cũng đòi vẻ đây.
"Các con, về nhà thôi!" Khương Nghiên vui vẻ cúi bế thốc hai đứa nhỏ lên, mỗi tay một đứa, như tướng quân thắng trận trở về.
Đợi ba con xa, đám bạn của Vương Tự Cường mới dám lên tiếng.
"Thím Khương lợi hại thật đấy, đến thím Trương cũng xin !"
"Thím còn dám đ.á.n.h bà Lý nữa cơ!"
"Thím Khương chẳng kế của Tiểu Cẩn ? Sao với thế?"
"Chúng lừa , chúng tìm kế nên mới lừa là kế sẽ đ.á.n.h con chồng đấy!"
"Tớ về bảo bố đổi cho tớ một bà kế khác đây?"
Đám trẻ con ríu rít bàn tán, cuối cùng nhất trí quyết định về nhà yêu cầu bố đổi ! Chúng một kế như thím Khương!
Đương nhiên, đổi là chuyện thể nào, đổi là một trận lươn xào thịt (đánh đòn). Đến giờ cơm tối, trong khu đại viện vang lên tiếng của trẻ con lẫn tiếng quát mắng của lớn, hết đợt đến đợt khác.
Kẻ đầu têu Khương Nghiên chẳng gì. Buổi tối cô thịt kho tàu, trứng xào ớt xanh và chè đậu xanh bí đỏ. Tuy chỉ ba món nhưng lượng thức ăn nhiều, ba con đều ăn no căng bụng.
Bên cạnh chiếc ghế xếp lớn trong sân thêm hai chiếc ghế xếp nhỏ. Ăn uống no nê, ba con ghế hóng mát, ngắm . Thỉnh thoảng một hai con đốm đóm bay qua. Ở mạt thế đốm đóm tuyệt chủng, Khương Nghiên chỉ từng thấy ảnh đốm đóm trong cơ sở dữ liệu.
Hôm , Khương Nghiên đạp xe chở hai đứa nhỏ lên huyện. Đám bạn nhỏ thấy cảnh rớt nước mắt ngưỡng mộ, thật sự đổi ? Mẹ ruột chỉ hung dữ với chúng thôi! Hu hu...