Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 45: Hôn lễ
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:37:56
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nghiên bình tĩnh châm cứu các huyệt đạo cho ông cụ. Mọi xung quanh sợ phiền cô, thở mạnh cũng dám, căng thẳng chằm chằm từng động tác của Khương Nghiên.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi cây kim cuối cùng rút , ông cụ thế mà mở mắt trừng trừng. Không méo mồm lệch mắt, liệt nửa , trong đôi mắt già nua ánh lên vẻ nghi hoặc: " thế ?"
Giọng cũng rõ ràng!
Khương Nghiên giải thích: "Bị tai biến dẫn đến xuất huyết não, may mà cấp cứu kịp thời, nguy hiểm đến tính mạng."
Sắc mặt ông cụ trắng bệch: Tai biến chẳng là c.h.ế.t cũng liệt ?
"Sao thể ? Chuyện thể..." Lâm Vi Vi kinh ngạc lẩm bẩm, tin Khương Nghiên thực sự cứu sống . " , hồi quang phản chiếu, nhất định là hồi quang phản chiếu!" Lâm Vi Vi trừng mắt ông cụ chằm chằm.
"Bác sĩ Lâm, cô chữa cho bố thì cũng đừng trù ẻo ông chứ?" Người đàn ông trung niên sầm mặt.
"Y thuật của kém cỏi thừa nhận là thần y ?"
"Vừa nãy vẻ đây lắm, còn tưởng y thuật cao siêu thế nào, kết quả suýt nữa chữa c.h.ế.t !"
"Còn là quân y đấy, lang băm thì , ngàn vạn đừng chữa c.h.ế.t cả các bộ đội bảo vệ tổ quốc của chúng nhé!"
"..."
Mọi xung quanh chỉ trỏ bàn tán về Lâm Vi Vi. Sắc mặt Lâm Vi Vi khó coi, cứng cổ phản bác: " chỉ góc độ bác sĩ đưa nghi ngờ hợp lý thôi. Ông cụ tai biến đột ngột, phẫu thuật, cũng uống thuốc, thể châm vài cái là khỏi ?"
"Cô nghĩa là khác . Lý luận Đông y bác đại tinh thâm, loại như cô thể hiểu !" Khương Nghiên khách khí đáp trả.
"Cô..." Lâm Vi Vi chặn họng nên lời.
Khương Nghiên trợn mắt: "Học nghệ tinh thì về lò mà luyện !"
Lâm Vi Vi suýt tức ngất. Khương Nghiên thèm để ý đến cô nữa, hỏi xung quanh: "Ai giấy bút ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
" , để lấy cho cô," đàn ông trung niên vội vàng lục hành lý tìm giấy bút đưa cho Khương Nghiên.
Khương Nghiên nhận lấy giấy bút, một đơn t.h.u.ố.c đưa cho ông : "Bác cho ông cụ bốc t.h.u.ố.c theo đơn , uống một tháng. À, đó thì đến bệnh viện địa phương tái khám nhé, chắc sẽ vấn đề gì lớn ."
Họ chỉ là lạ gặp tàu, lẽ chẳng ở cùng thành phố, bảo tìm cô để cô tự tay tái khám là thực tế. thời điểm nguy hiểm nhất qua, đến bệnh viện kiểm tra là đủ. Hơn nữa bệnh viện cũng bác sĩ giỏi, chuyên gia.
Người đàn ông trung niên nâng niu đơn t.h.u.ố.c như báu vật, liên tục cảm ơn Khương Nghiên: "Cảm ơn, thực sự vô cùng cảm ơn cô, đồng chí!"
"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà," Khương Nghiên .
"Đồng chí, thể cho xin địa chỉ ? Một tháng , đưa bố đến tìm cô tái khám." Người đàn ông trung niên hiện tại vô cùng tin phục y thuật của Khương Nghiên.
Khương Nghiên sang Hoắc Chiến Đình dò hỏi: "Có thể cho địa chỉ đơn vị ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-45-hon-le.html.]
"Đơn vị 0713, khu gia đình quân nhân, Khương Nghiên," Hoắc Chiến Đình địa chỉ cho đàn ông, bế Tiểu Cẩn và Tiểu Hi lên, về phía toa giường .
"Được, , cảm ơn, cảm ơn hai ," đàn ông trung niên kích động cảm ơn rối rít.
Khương Nghiên gật đầu chào ông theo Hoắc Chiến Đình. Lâm Vi Vi dậm chân bình bịch, cũng theo .
"Không ngờ y thuật của vợ thế, liệu thể xem chân cho Trạch Khải ?" Vào đến buồng ngủ, Hoắc Chiến Đình Khương Nghiên hỏi. Lục Trạch Khải là lính của , hy vọng thể quân đội.
Khoan đến chuyện chữa khỏi , dù Khương Nghiên cũng đời nào chữa chân cho Lục Trạch Khải. Chỉ là cô kịp từ chối thì Lâm Vi Vi nhảy dựng lên .
"Anh Đình, thể giao Trạch Khải cho chị dâu chữa trị ? Chị dâu đào tạo chính quy, hơn nữa Đông y căn bản chữa bệnh..."
Nói đến đây, nhớ Khương Nghiên dùng Đông y chữa khỏi cho ông cụ , cô vội vàng chữa cháy: "Vừa chị dâu chỉ là ch.ó ngáp ruồi thôi."
"Tây y bó tay , tại thử Đông y xem ? Anh tin tưởng vợ !" Hoắc Chiến Đình với vẻ tự hào, vợ chắc chắn là một thần y ẩn dật.
Khương Nghiên khiêm tốn xua tay: "Đừng tin tưởng , y thuật của cũng bình thường thôi, chỉ nắm lý thuyết, kinh nghiệm thực tiễn ít lắm!"
Hoắc Chiến Đình nghĩ đến việc Khương Nghiên sống ở quê, cũng từng chữa bệnh cho ai, khỏi cảm thán vợ đúng là nghé con sợ hổ, tình huống ông cụ nguy hiểm như thế mà cũng dám xông !
"Cũng may là cô tự lượng sức !" Lâm Vi Vi lầm bầm hừ lạnh.
"Đồ thần kinh!" Khương Nghiên mắng.
"Cô..." Lâm Vi Vi định nổi điên c.h.ử.i với Khương Nghiên.
Hoắc Chiến Đình sầm mặt với Lâm Vi Vi: "Bác sĩ Lâm, sẽ báo cáo sự việc một cách trung thực. Cô thời gian nhắm vợ thì chi bằng nghĩ xem giải thích thế nào với Sư trưởng Tưởng ."
Lâm Vi Vi tủi : "Em nhắm chị dâu!"
Hoắc Chiến Đình và Khương Nghiên đều thèm để ý đến Lâm Vi Vi nữa. Tiểu Cẩn và Tiểu Hi cũng lặng lẽ tránh xa cô : Hứ, cô thích , chúng cũng ghét cô ! Một nhà bốn , Lâm Vi Vi cứ như cái bóng đèn dư thừa, sáng đến chói mắt. Nhìn thấy thái độ đổi của ba bố con Hoắc Chiến Đình, Lâm Vi Vi cuối cùng cũng hậu tri hậu giác điều im lặng.
Hành trình ba ngày tàu hỏa cuối cùng cũng kết thúc. Xuống tàu, cả đoàn xe buýt, Hoắc Chiến Đình kiếm một chiếc xe ô tô con, lái thẳng thôn.
Khương Nghiên căn giờ chuẩn, họ về đến thôn kịp lúc đám cưới của Lục Trạch Khải và Khương Mộng diễn .
Khương Mộng vẽ bánh vẽ cho Khương Kiến Quốc và Lâm Thục Quyên, khiến họ dốc hầu bao sắm sửa của hồi môn hậu hĩnh cho cô . Với sự chủ động dâng tận miệng của Khương Mộng, đám cưới vẫn tổ chức khá trò. Trưởng thôn còn cho Lục Trạch Khải mượn máy kéo đón dâu, máy kéo chạy đến cổng nhà họ Lục.
Khương Mộng Lục Trạch Khải bế xuống, tuy chân què nhưng sức bế vợ vẫn . Khương Mộng mặc một chiếc váy lụa đỏ, n.g.ự.c cài mấy bông hoa hồng lớn. Đây là kiểu váy cưới cô mô phỏng theo váy cưới trắng đời . Vốn dĩ cô định dùng vải màn trắng để may, nhưng Lâm Thục Quyên kịch liệt phản đối, bà bảo váy cưới màu trắng là đồ tang tóc.
Khương Mộng thẹn thùng vòng tay qua cổ Lục Trạch Khải. Lục Trạch Khải hôm nay vô cùng phấn chấn, với điều kiện hiện tại của , con gái trong thôn chẳng ai thèm ngó ngàng. Què một chân, mất sức lao động, nhà nghèo rớt mồng tơi, Lục Trạch Khải chuẩn tinh thần ế vợ. Đột nhiên một ngày, một cô gái thành phố xinh hào phóng gả cho ! Không cần sính lễ, còn mang theo của hồi môn hậu hĩnh, ngay cả tiền cỗ cũng tranh trả. Lục Trạch Khải cảm thấy thật tuyệt vời, vợ chắc chắn yêu c.h.ế.t .
Tuy nhiên Lục Trạch Khải dù cũng thương ở chân, thể bế Khương Mộng nhà. Lục Trạch Khải em trai, bố Lục (Lục lão cẩu) bèn con trai đón dâu, cõng Khương Mộng nhà.
Lớp váy cưới bồng bềnh che khuất, bố Lục lén véo m.ô.n.g Khương Mộng một cái. Người Khương Mộng cứng đờ, ông thể... Không thể nào, ông là bố chồng của cô , thể véo con dâu... Quá nhục nhã, Khương Mộng ngại ngùng dám nghĩ tiếp. Chắc là lỡ tay thôi nhỉ? Khương Mộng tự an ủi .