Thập niên 70: Cô Nàng Bạo Lực Và Anh Chàng Quân Nhân Cấm Dục - Chương 4: Chồng tương lai đuổi tới

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:30:47
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bởi vì chuyến tàu Dương Thành gần nhất là ngày 23, đổi thì cũng chỉ đổi lùi thôi!" Khương Mộng dối Khương Kiến Quốc.

 

Thì , Khương Kiến Quốc cũng nghi ngờ gì.

 

Khương Mộng : "Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, cứ cố nhịn ạ. Đến lúc đó bỏ chút t.h.u.ố.c mê thức ăn, đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê nó khiêng lên tàu!"

 

Khương Mộng chẳng hề cảm thấy độc ác chút nào. Không đổi vé tàu, Khương Kiến Quốc cũng đành bỏ cuộc.

 

Thế nhưng, bọn họ rốt cuộc thể nhịn đến ngày 23.

 

Đêm ngày 20, Lâm Thục Quyên nửa đêm dậy vệ sinh thì thấy Khương Nghiên đang ở trong bếp mài d.a.o phay g.i.ế.c gà.

 

Khương Nghiên cố tình chơi khăm, ngay mặt Lâm Thục Quyên cắt tiết gà, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, còn b.ắ.n cả lên mặt bà .

 

"Á á á!"

 

Lâm Thục Quyên sợ đến mức hét lên thất thanh, sợ vãi cả quần, run cầm cập chạy biến về phòng ngủ.

 

Sáng hôm , Lâm Thục Quyên vác khuôn mặt trắng bệch đến tìm Khương Nghiên: "Khương Nghiên, mày bảo một nghìn đồng của hồi môn, chúng tao đồng ý!"

 

Nói , bà vô cùng đau lòng đẩy một xấp tiền "Đại Đoàn Kết" gói trong khăn tay đến mặt Khương Nghiên.

 

Khương Nghiên liếc cái khăn tay bàn, ngước mắt Lâm Thục Quyên: "Một nghìn, đó là giá lúc !"

 

"Bây giờ hai nghìn. Đương nhiên, bà thể đưa!" Khương Nghiên kế hoạch bọn họ định đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê ném cô lên tàu. Bọn họ khách sáo như thế thì chính cô cũng chẳng cần đối gì!

 

Lâm Thục Quyên thấy con hai nghìn, mắt trợn tròn như mắt trâu: "Hai nghìn! Sao mày cướp luôn !"

 

Khương Nghiên chẳng hề thấy đang công phu sư t.ử ngoạm: "Bà cũng thể đưa, thì gả nữa là , dù ở nhà cũng khá ."

 

Như chợt nhớ điều gì, Khương Nghiên : "Đừng nghĩ đến chuyện đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê đóng gói lên tàu. Bởi vì khi ngất xỉu, nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà các !"

 

Khương Nghiên còn động tác cứa cổ! Lâm Thục Quyên nhớ ngay đến cảnh Khương Nghiên cắt tiết gà tối qua.

 

"Hai nghìn thì hai nghìn, mày chờ đấy, tao lấy!" Lâm Thục Quyên giờ chỉ mau chóng tống khứ cái thứ ôn thần .

 

Rất nhanh, Lâm Thục Quyên cầm hai nghìn đồng tiền mệnh giá 10 đồng , bà ném thẳng tiền Khương Nghiên.

 

"Cầm lấy mà mua quan tài !" Lâm Thục Quyên độc địa nguyền rủa.

 

Khương Nghiên đưa tay đỡ, để mặc tiền rơi lả tả xuống đất, từng tờ từng tờ một.

 

"Nhặt lên!" Khương Nghiên lạnh lùng Lâm Thục Quyên.

 

Lâm Thục Quyên hét lên "Tao nhặt!", nhưng cơ thể bà tự chủ xổm xuống nhặt tiền.

 

" là thiếu đòn!" Khương Nghiên nhận lấy tiền, phi một tiếng, ngón tay chấm nước bọt bắt đầu đếm: Mười, hai mươi, ba mươi...

 

Xác định thiếu một xu, Khương Nghiên lúc mới vui vẻ cửa mua đồ dự trữ. Đáng hận là cô gian trữ vật, thể mua nhiều hơn !

 

Từ chợ đen , Khương Nghiên rưng rưng vác cái bọc còn to hơn hai cô, thở hồng hộc về nhà!

 

Về đến nhà, Lâm Thục Quyên thấy hai cái bao tải to đùng của Khương Nghiên mà đau lòng đến co giật, đó đều là tiền của bà mua đấy! Bà đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, cướp hai cái bao tải nhưng dám!

 

Khương Mộng nhỏ giọng an ủi : "Mẹ, đừng giận, những kẻ mệnh lấy tiền, cũng chắc mệnh tiêu !"

 

Khương Nghiên dừng bước, ánh mắt sắc bén về phía Khương Mộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-nang-bao-luc-va-anh-chang-quan-nhan-cam-duc/chuong-4-chong-tuong-lai-duoi-toi.html.]

 

Khương Mộng nở nụ ý đón nhận ánh mắt của cô: Kiếp , chính cô bọn buôn bắt cóc chuyến tàu , cướp hết tiền bạc, còn đ.á.n.h đập, nhục... chịu đủ tra tấn phi nhân tính!

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Kiếp , Khương Nghiên, đến lượt mày chịu đựng những thứ đó!

 

...

 

Ngày 23, Khương Nghiên vì câu nửa thật nửa giả của Khương Mộng mà để tâm hơn, từ lúc lên xe vẫn luôn giữ cảnh giác. May mắn là cô đề phòng, nếu thật sự phát hiện nhóm buôn .

 

Bọn chúng dùng thịt kho tàu thơm phức mồi nhử, quen với mục tiêu, giả họ hàng. Chờ nạn nhân ăn xong thịt kho tàu và ngất xỉu, chúng sẽ lấy danh nghĩa ở bên cạnh chăm sóc, trò chuyện với xung quanh.

 

Ngụy trang thành nhà, chờ đến trạm dừng, chúng thể thuận lý thành chương đưa xuống xe mà khác hề nghi ngờ. là mưu kế thâm độc! Đáng tiếc gặp cô!

 

Khương Nghiên định " dân nhiệt tình", báo cho nhân viên bảo vệ tóm gọn ổ buôn . Không ngờ kịp gì, cô phát hiện sớm trở thành mục tiêu.

 

Ngồi cạnh cô là ba gồm hai bà cháu và một đàn ông. Vừa lên xe họ tỏ nhiệt tình với cô. Người phụ nữ trung niên mặc áo vải thô cứ một câu "con gái", hai câu "con gái" gọi thiết. Con trai bà là một gã đàn ông trông thật thà chất phác, lúc nào cũng ôm khư khư đứa con trai buông.

 

Đứa bé chừng bốn năm tuổi, bụ bẫm, đáng yêu. Tuy trải qua mạt thế, Khương Nghiên vẫn còn chút thiện niệm với trẻ con. Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, miệng gọi chị ơi ngọt xớt. Khương Nghiên hiện tại hai bao tải đồ ăn.

 

Thời đại tuy thiếu ăn thiếu mặc nhưng cũng đến mức kinh khủng như mạt thế. Suốt dọc đường Khương Nghiên lấy cho thằng bé ít đồ ăn vặt, ai ngờ đứa bé thế mà cũng là một mắt xích trong màn kịch của bọn buôn .

 

Nó mới bé tí thế ... Quả nhiên, dù là mạt thế thời đại nào, duy nhất thể tin tưởng chỉ bản !

 

Vì Khương Nghiên chuyện khá hợp với ba họ, nên bọn chúng tiết kiệm bát thịt kho tàu. Người phụ nữ trực tiếp dùng khăn tẩm t.h.u.ố.c mê, nhân lúc Khương Nghiên để ý định bịt miệng cô!

 

Cũng may Khương Nghiên nhạy bén và luôn đề phòng. khi cô chuẩn phản kháng, khóe mắt vô tình quét thấy gã đàn ông thật thà vô ý để lộ khẩu s.ú.n.g giấu trong áo.

 

Bọn buôn thế mà súng!

 

Xem thể đối đầu trực diện, tàu đông , nhỡ bọn chúng bại lộ điên cuồng đại khai sát giới thì !

 

Khương Nghiên giả vờ phát hiện hành động của mụ , nín thở. Khi chiếc khăn bịt lên miệng, cô ngả đầu cửa sổ xe giả vờ hôn mê.

 

"Con gái ngoan, con gái ngoan..." Mụ gọi hai tiếng, thấy Khương Nghiên phản ứng, vui mừng nháy mắt với gã đàn ông: Thành công!

 

Gã đàn ông bất động thanh sắc, thấp giọng ám hiệu: "Trạm thu lưới!"

 

Trạm chính là Nam Đô!

 

Sắp đến trạm , để manh mối đây? Khương Nghiên đang giả ngất thầm tính toán. Hè hè, ! Khé miệng cô nhếch lên một độ cong nhỏ khó phát hiện.

 

Mãi đến trạm Nam Đô, mụ đàn bà vẫn phát hiện Khương Nghiên giả ngất, cùng gã đàn ông thuận lợi cõng Khương Nghiên xuống xe.

 

Nhóm xuống xe lâu, hai quân nhân vội vã tới toa xe Khương Nghiên từng . Trạm Nam Đô chỉ là trạm dừng tạm thời, khi quân nhân đến toa, tàu bắt đầu chạy .

 

Một trong hai quân nhân cao gần một mét chín, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể cực chuẩn, đôi chân dài tràn đầy sức mạnh. Khuôn mặt tuấn tú một vết sẹo mờ vắt ngang mũi, những mà còn khiến trông càng thêm nam tính.

 

"Tay nải của ai đây?" Hoắc Chiến Đình hai cái bao tải siêu to khổng lồ của Khương Nghiên chặn đường, trầm giọng hỏi.

 

Hai cái bao tải của Khương Nghiên quá lớn, giá hành lý nhét nên cô đành để đất. Lúc mới bọn buôn cõng lên, Khương Nghiên cố ý dùng chân móc hai cái bao tải, kéo chúng chình ình giữa lối !

 

Thời đại thiếu thốn, một như Khương Nghiên từ lúc lên tàu cứ ăn liên tục sẽ khiến ấn tượng sâu sắc. Lúc cô mới lên xe vác hai cái bao tải to hơn cả cũng bắt mắt.

 

Chỉ cần qua bao tải chặn đường, chắc chắn sẽ hỏi là của ai. Hỏi , chắc chắn sẽ nhớ tới cô, và sẽ phát hiện cô biến mất.

 

Ở cái thời đại đặc thù , đa đều nhiệt tình, phát hiện cô mất tích chắc chắn sẽ báo cáo với nhân viên tàu! Hơn nữa Khương Nghiên cực kỳ may mắn, bao tải chặn đúng đường của quân nhân!

 

 

Loading...